Lệ không nhìn tôi. Trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ tưởng như nghẹt thở, phần vì mất điện, phần vì cái khoảng cách chật hẹp giữa chúng tôi. Buổi trưa tháng ba nóng rẫy nhỏ những giọt buồn hối hả xuống mái hiên lợp tạm bợ bằng miếng nhựa hay vật liệu gì không rõ nối giữa hai dãy trọ đối diện nhau. Không gian âm ỉ tiếng vo ve của vài con muỗi bay ra từ nhà vệ sinh không cửa khoá....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không khóc Không khóc TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ VÂNLệ không nhìn tôi. Trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ tưởng như nghẹt thở, phầnvì mất điện, phần vì cái khoảng cách chật hẹp giữa chúng tôi. Buổi trưa tháng ba nóngrẫy nhỏ những giọt buồn hối hả xuống mái hiên lợp tạm bợ bằng miếng nhựa hay vật liệugì không rõ nối giữa hai dãy trọ đối diện nhau. Không gian âm ỉ tiếng vo ve của vài conmuỗi bay ra từ nhà vệ sinh không cửa khoá. Và tôi, cầm ngơ ngẩn tập sách mỏng đậpphành phạch vào người.Lệ rấm rức khóc. Bàn tay nó thoăn thoắt cho áo quần vào vali. Tôi dằn lòng mãi mới thốtra một câu chẳng đâu vào đâu:- Không xếp lại à?Lệ gật. Nước mắt tràn qua môi rồi lấy hết can đảm nhìn tôi. Tôi không ngăn được mìnhtàn nhẫn với đôi mắt long lanh chết người ấy.- Không cần trả tiền nhà tháng này đâu.***Quân bảo đôi khi Quân không còn biết tôi là ai nữa. Mà có lẽ đúng vậy. Quân cũng chưatừng biết tôi ngay cả lúc hai đứa nằm bên nhau những buổi chiều Sài Gòn trở gió. Tôixoay lưng về phía Quân, lắng nghe hơi thở Quân phả vào gáy một cảm giác lạnh lùng.Sài Gòn ào ạt mưa những ngày cuối tháng ba nhiều hoài niệm. Chúng tôi nằm bên nhaumà không nói một lời nào.Rồi tôi cũng thiếp đi trên cánh tay miễn cưỡng của Quân. Và tôi mơ. Ác mộng. Những tiamáu bắn ra từ động mạch, văng tung toé vào cuộn phim ký ức. Con dao nhuốm máu giấudưới gấu váy. Máu chảy thành từng dòng theo đường nứt của tấm ván gác, nhỏ đềuxuống nền gạch. Đám muỗi o o một nỗi buồn tê tái, xúm xít giơ vòi hút lấy hút để mộtthứ nước màu đỏ nhờn nhợn. Tôi nhẹ nhàng vuốt bàn tay đầy máu lên mặt Quân. Quâncười. Tôi khóc.Tôi không biết tôi chết, hay Quân chết, hoặc có thể là cả hai chúng tôi. Trên mặt báo sángmai, bọn bạn đồng môn sẽ lấp đầy chúng bằng những tin giật gân kiểu Án mạng trongnhà trọ hay Cặp sinh viên tự sát vì tình... Trong số đó có Lệ không? Hay Lệ bận khóc choQuân, cho tôi và cho nó. Lệ sẽ lục lại ký ức và cố gắng như nó từng cố gắng. Nó sẽ tìmmột kiểu giải thích nào đó cho cái ý nghĩ điên rồ rằng tôi đã giết Quân, trước khi tôi biếtxoá đi nỗi buồn bằng cách vấy lên gương mặt thằng đàn ông vệt máu chảy ra từ trái timmình.Và sẽ chỉ có mình Lệ, trên cõi đời ồn ào bận bịu này chỉ có nó biết điều đó. Trong khiQuân vẫn nhắm mắt và nghĩ tôi đang ngủ, tiếp tục phả vào sau gáy tôi hơi thở giống nhưnồng nàn. Bàn tay gã vỗ vỗ lên hông tôi một cách vô thức: “Không có gì đâu nhóc.Ngoan, ngoan”.Tôi biết Quân không ngủ. Và những câu Quân an ủi tôi như một đứa trẻ ấy giờ thực sựkhông còn một chút dấu vết nào đủ chứng minh rằng nó đã từng xảy ra trước đây. Tôinằm yên lặng, lắng nghe từng cử động của Quân. Buồn. Cánh tay gã vẫn kiên nhẫn làmgối. Gã thở với những nhịp đều đặn và xa lạ. Những nhịp cho một người khác. Mộtngười nào đó không phải đang nằm cùng gã trên căn gác tồi tàn đậm một mùi ẩm mốcbốc lên từ cái nhà vệ sinh không có cửa khoá và vo ve tiếng muỗi.***Tôi đã từng thấy thời khắc buồn nhất trong một ngày.Đó là lúc má tôi giở đi giở lại cái lồng bàn phải đến hơn chục lần mà mắt thì lại hướng racửa. Con lắc đồng hồ kêu những tiếng buồn bã. Khuya lắm. Tôi hiểu đó là sự chờ đợi. Sựchờ đợi làm tất cả các buổi tối trở thành một nỗi ám ảnh. Và sự chờ đợi huỷ hoại má tôinhanh hơn bất cứ thứ bệnh tật nào khác trên đời.Lúc ấy, con bé tôi mười tuổi đã biết đến gương mặt của nỗi buồn. Tôi chạm vào chínhmình mỗi đêm, nghe nỗi buồn gầy rộc nép vào những cô đơn hoang hoải, vờ như khôngnghe tiếng má khóc rấm rức. Đó cũng là lần đầu tiên trong vô số lần sau đó, tôi biết tiếngkhóc cô đơn của một người đàn bà. Những tiếng nghèn nghẹn không thành lời, ai oánchảy tràn qua mắt một thứ nước tủi hờn mặn đắng. Và cười nhạo vào đấy chính là cáikhông gian đặc quánh của đêm đen, của mùi thức ăn thiu dần trong cái lồng bàn màu đỏbầm. Tiếng khóc làm ứ đọng dòng máu đen ngòm trong động mạch, men theo nhữngnotron thần kinh làm tê liệt một vùng não điều khiển khóc cười, đớn đau, hạnh phúc...Trước Quân, tôi trở về ráo hoảnh sau những cuộc tình chóng vánh mà chính tôi cũngkhông ngờ được. Tối, má trở dậy, đợi nước mắt tôi. Má luôn nghĩ rằng tôi sẽ giấu mìnhvào một xó đen nào đấy mà khóc. Lần thứ bao nhiêu trong đời, tôi đã làm má thất vọngbởi cái gương mặt chai lỳ trơn tru của chính mình? Còn má làm tôi thất vọng vì cứ mãiđợi mong và tha thứ?Đậu đại học, tôi bỏ nhà ra ở trọ. Tôi đi như chạy. Bỏ lại sau lưng nước mắt, sự đợi mongvà tha thứ.Nước mắt của má, nước mắt đàn bà là một phần tất yếu trong cuộc đời họ.***Mãi đến khi Lệ đã dọn đi khỏi căn phòng chật hẹp có cái mùi ẩm mốc quen thuộc bốc lêntừ nhà vệ sinh không có cửa khoá, tôi mới chợt nhận ra Lệ cũng là một người đàn bàhạnh phúc, như má. Lệ khóc nhiều hơn cười. Nó yếu đuối trong nước mắt và cần đượcchở che. Nhưng cũng như má, nó không được che chở. Nó đau đớn, tha thứ, chờ đợi, vàchưa bao giờ biết dừng lại. Điều ấy làm tôi lắm lúc nghĩ rằng, giá Lệ là con của má tôi thìcó lẽ bà sẽ hạnh phúc hơn. Sẽ có đứa con gái dụi đầu vào lòng bà khóc rấm rức trong đêmtối khi nó trở về sau những mối tình tan vỡ.Mười tuổi, tôi đã không còn biết khóc. Không ý thức được mình phải khóc. Không cókhả năng điều khiển vùng não khóc cười, đớn đau và hạnh phúc. Lệ từng bảo nó khâmphục cái bản tính cứng cỏi của tôi, nhưng một góc bất an nào đấy trong nó luôn sợ tôi sẽtự huỷ hoại mình.Sau này, khi Lệ đi rồi, tôi ước giá như mình đủ can đảm chết vào một lúc nào đó, trướccái buổi trưa ong ong nghẹt thở những giọt buồn hối hả ấy, có lẽ tôi đã nhẹ nhõm hơn rấtnhiều khi nằm cạnh Quân, lắng nghe hơi thở xa lạ của gã. Và có thể, biết đâu đấy, tôi sẽnhìn thấy gã khóc. Biết đâu đấy, tôi sẽ được nghe gã nói thành thật cái câu dẫu làm tôitan nát cõi lòng về một người con gái khác.***Đã có một thời, ròng rã bốn năm trời, tôi thực sự yêu Quân. Tôi yêu Quân giữa lúc đangyêu những người khác. Và thời khắc là một khái niệm khó đong đếm. Giữa r ...