Không khóc nữa
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 206.23 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nước mắt không phải là xà phòng nên nỗi đau vẫn còn nguyên. Nhưng vài giọt lưng tròng cũng có thể làm biển đời vơi đi mặn chát.Sạn Em không hiểu vì sao ba nó có cái tên đó, tên Ba Lem. Nó phỏng đoán chắc ba nó lem nhem lắm. Chứ không, tại sao ông nhiều vợ vậy? Trật lất! Anh hai nó, anh Cát, khẳng định như đinh đóng cột. Mày biết tại sao không? Ờ, mà mày còn nhỏ, chưa hiểu đâu. Trong giấy khai sinh anh em mình tên cha là Lê Ba, phải không? Ở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không khóc nữaKhông khóc nữaNước mắt không phải là xà phòng nên nỗi đau vẫn còn nguyên.Nhưng vài giọt lưng tròng cũng có thể làm biển đời vơi đi mặn chát.Sạn Em không hiểu vì sao ba nó có cái tên đó, tên Ba Lem. Nó phỏngđoán chắc ba nó lem nhem lắm. Chứ không, tại sao ông nhiều vợ vậy?Trật lất! Anh hai nó, anh Cát, khẳng định như đinh đóng cột. Mày biếttại sao không? Ờ, mà mày còn nhỏ, chưa hiểu đâu. Trong giấy khai sinhanh em mình tên cha là Lê Ba, phải không? Ở quê mình, ngoài Quảngnghèo lắm. Họ kẹo đến mức cái tên cũng cụt lủn. Nhưng ba mình têncúng cơm là Lê Văn Lem nhé. Ông Nội hồi xưa đỗ Tú Tài, văn chươngchữ nghĩa thơ phú cũng có hạng đó, lẽ nào đặt tên cho con lại nghèo ýnghĩa vậy. Đúng rồi. Nó tua lại cuộn phim, không, cuộn ghi âm mà nónghe mọi người trong gia đình nó hay kể lể dịp giỗ, chạp. Ba nó cũngước mơ như mọi người. Ông không học nhưng cũng ưa văn chương thơphú. Dù không cha từ nhỏ, mẹ có chồng khác, ông về sống bên quê nội,ở đợ, chăn trâu nhưng cái máu của cha ông vẫn ứ tràn trong huyết quản.Năm 18 tuổi, máu giang hồ bắt đầu cục cựa hung, ông trốn quê vào đấtPhan này kiếm sống.Nhớ đến đó, Sạn Em cãi: Em nghe ba kể ông Nội bỏ nhà đi theo ghe bầugiang hồ mất tích, có lo gì cho Ba đâu. Hay là Ông Nội lem nhem, bàNội bực mình đặt tên cho Ba như thế. Ba mình một chữ bẻ đôi cũngkhông biết thì Lê Văn, Lê Vẽ gì! Anh Cát nó sừng sộ: Mày dốt *****!Mày thấy Ba không biết chữ nhưng ông coi bảng vẽ cừ không? Làm caithầu thợ hồ có mấy ai qua. Ừ, thì ổng giỏi. Giỏi luôn cái nghề “cua gái”.Anh ba Vôi xen vào. Tao đố mày biết tại sao ổng “cua gái” giỏi không?Sạn Em gãi đầu bảo: Ba mình đẹp trai, to cao…Anh ba Vôi cười ha hả.Mày ngu quá tay. Lúc xây nhà cho người ta, ổng chỉ mặc độc cái xà lỏnđứng trên giàn giáo, mấy em phụ hồ đứng dưới ném gạch lên làm saomà không thấy cu dái ổng. Thấy rồi đâm mê. Cả ba anh em cười đến rànrụa nước mắt. Ánh lửa nồi bánh tét bập bùng làm biến dạng những cáimiệng đang toang hoắc cười trông thêm méo mó. Mẹ nó quát: Coi chừngcháy nồi bánh, mấy ông yêu. Gì mà cười dữ vậy? Sạn Em méc: Má! AnhVôi nói hồi xưa Má thấy cu dái Ba nên mê…Tổ cha mày, biết gì mà nói.Bậy bạ! Đi vô nhà thăm chừng chảo gừng rim cho tui. Nhớ tưới đều chođường nó thấm. Nó cà nanh: Má biểu con Gái làm, con có biết rim riết gìđâu. Bao giờ nó cũng nạnh em gái nó khi má nó sai vặt. Nó còn trũngtrịnh chưa chịu đi, tò mò chuyện người lớn. Má nó cũng tức cười chuyệntào lao của các con. Bà vừa cười, vừa nói: Ổng thấy tao thì có. Hồi tao ởđợ cho bà Cai, lỡ có con sâu trong nồi canh mà bả tạt cả nồi lên người,may mà còn nửa nồi hơi nguội, chứ không thì phồng mình chứ chơi.Ông thấy vậy biểu tao cởi đồ ra giếng cho ổng xối. Mà hồi xưa có biếtmắc cở như bây giờ đâu. Vôi chêm: Vậy là Ba thấy Má trước! Thằngkhỉ. Bà đánh trống lãng, quay sang Sạn Em nạt: Sao không đi đi, cònđứng đó?Sạn Em lững thững bước, đầu nhìn xuống đất như đang tìm bạc cắc airơi. Nó lúc nào cũng lững thững như một cụ non. Hay thắc mắc, suyđoán. Hèn chi cái đầu của nó cũng to hơn mấy anh nó, và, dĩ nhiên cũngnặng hơn nên cứ muốn rớt xuống phía trước. Ngồi trông chảo gừng rimđầu óc nó lại lan man thắc mắc, suy đoán. Tại sao tên anh em nhà nóchẳng ăn nhập gì với nhau. Anh hai Cát là Lê Văn Sơn. Anh ba Vôi làLê Hữu Hải. Anh tư Sạn Anh là Lê Hữu Sạn. Em gái nó là Lê Thị Gái.Còn nó, Sạn Em là Lê Minh Hoàng, sao đẹp thế? Đành rằng Ba nó yêunghề nên chọn vật liệu đặt tên cho con, lẽ ra nó phải là Gạch mới đúng,sao lại Sạn Em, Sạn Út gì ở đây? Nó lôi em nó dậy. Má biểu mày rimgừng kìa. Mới gần 10 giờ đã ngủ. Nó chạy ra sân, nơi nồi bánh tét đangbập bùng. Má. Sao tên anh em con lạ quá à. Anh Cát, anh Vôi tên hay,còn anh Sạn, con Gái tên xấu òm vậy? Má nó đang loay hoay dọn dẹpđống lá chuối thừa thẹo khi chiều bị ngọn bấc cuối đông đùa giỡn tungtóe, chợt dừng lại ngó nó ngạc nhiên. Cái thằng khỉ. Bỏ chảo gừng cháyhết. Đi vô! Dạ, con Gái đang coi chừng rồi. Má nó lắc đầu ngao ngán cáithằng gì- cũng- hỏi. Anh Cát tài khôn: Ba kể nè. Ba ước đất nước thanhbình nên Ba đặt tên cho con là “Sơn hải thái bình”. Đúng ra thằng SạnAnh là Thái, còn mày là Bình. Phải không Má? Má nó ậm ừ cho quachuyện. Nhưng Cát không thôi. Anh Cát nó hậm hực: Ổng theo Dì Hailúc Má đẻ thằng Sạn Anh, rồi ổng theo Dì Ba lúc Má đẻ mày. Ổng lạiquay lại Dì Hai khi Má đẻ con Gái, lâý ai đặt tên. Má nó giọng buồnbuồn: Tao có biết chữ nghĩa gì đâu. Ổng cũng chẳng rằng. Khi nhàthương hỏi, tao nói “Lê Hữu Sạn”, họ cứ ghi tên. Còn mày, tao biểu “LêHữu Sạn Em”, nhà thương họ chê tên kỳ cục. Thật tình, tao cũng khôngbiết ai đặt tên cho mày nữa. Ờ, mà mày là con bà Phước tao xin về nuôimà! Anh Vôi đía thêm: Mày thấy mày giống Chàm không? Nhà này cóai đen thui như mày đâu. Hồi đó tao tưởng Má đẻ mày ở hầm than, aingờ má lượm mày ở cống Công Thành. Nói xong, Vôi lại cười ha hả.Tiếng cười ghim vào lòng Sạn Em như mũi kim. Đau nhó ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không khóc nữaKhông khóc nữaNước mắt không phải là xà phòng nên nỗi đau vẫn còn nguyên.Nhưng vài giọt lưng tròng cũng có thể làm biển đời vơi đi mặn chát.Sạn Em không hiểu vì sao ba nó có cái tên đó, tên Ba Lem. Nó phỏngđoán chắc ba nó lem nhem lắm. Chứ không, tại sao ông nhiều vợ vậy?Trật lất! Anh hai nó, anh Cát, khẳng định như đinh đóng cột. Mày biếttại sao không? Ờ, mà mày còn nhỏ, chưa hiểu đâu. Trong giấy khai sinhanh em mình tên cha là Lê Ba, phải không? Ở quê mình, ngoài Quảngnghèo lắm. Họ kẹo đến mức cái tên cũng cụt lủn. Nhưng ba mình têncúng cơm là Lê Văn Lem nhé. Ông Nội hồi xưa đỗ Tú Tài, văn chươngchữ nghĩa thơ phú cũng có hạng đó, lẽ nào đặt tên cho con lại nghèo ýnghĩa vậy. Đúng rồi. Nó tua lại cuộn phim, không, cuộn ghi âm mà nónghe mọi người trong gia đình nó hay kể lể dịp giỗ, chạp. Ba nó cũngước mơ như mọi người. Ông không học nhưng cũng ưa văn chương thơphú. Dù không cha từ nhỏ, mẹ có chồng khác, ông về sống bên quê nội,ở đợ, chăn trâu nhưng cái máu của cha ông vẫn ứ tràn trong huyết quản.Năm 18 tuổi, máu giang hồ bắt đầu cục cựa hung, ông trốn quê vào đấtPhan này kiếm sống.Nhớ đến đó, Sạn Em cãi: Em nghe ba kể ông Nội bỏ nhà đi theo ghe bầugiang hồ mất tích, có lo gì cho Ba đâu. Hay là Ông Nội lem nhem, bàNội bực mình đặt tên cho Ba như thế. Ba mình một chữ bẻ đôi cũngkhông biết thì Lê Văn, Lê Vẽ gì! Anh Cát nó sừng sộ: Mày dốt *****!Mày thấy Ba không biết chữ nhưng ông coi bảng vẽ cừ không? Làm caithầu thợ hồ có mấy ai qua. Ừ, thì ổng giỏi. Giỏi luôn cái nghề “cua gái”.Anh ba Vôi xen vào. Tao đố mày biết tại sao ổng “cua gái” giỏi không?Sạn Em gãi đầu bảo: Ba mình đẹp trai, to cao…Anh ba Vôi cười ha hả.Mày ngu quá tay. Lúc xây nhà cho người ta, ổng chỉ mặc độc cái xà lỏnđứng trên giàn giáo, mấy em phụ hồ đứng dưới ném gạch lên làm saomà không thấy cu dái ổng. Thấy rồi đâm mê. Cả ba anh em cười đến rànrụa nước mắt. Ánh lửa nồi bánh tét bập bùng làm biến dạng những cáimiệng đang toang hoắc cười trông thêm méo mó. Mẹ nó quát: Coi chừngcháy nồi bánh, mấy ông yêu. Gì mà cười dữ vậy? Sạn Em méc: Má! AnhVôi nói hồi xưa Má thấy cu dái Ba nên mê…Tổ cha mày, biết gì mà nói.Bậy bạ! Đi vô nhà thăm chừng chảo gừng rim cho tui. Nhớ tưới đều chođường nó thấm. Nó cà nanh: Má biểu con Gái làm, con có biết rim riết gìđâu. Bao giờ nó cũng nạnh em gái nó khi má nó sai vặt. Nó còn trũngtrịnh chưa chịu đi, tò mò chuyện người lớn. Má nó cũng tức cười chuyệntào lao của các con. Bà vừa cười, vừa nói: Ổng thấy tao thì có. Hồi tao ởđợ cho bà Cai, lỡ có con sâu trong nồi canh mà bả tạt cả nồi lên người,may mà còn nửa nồi hơi nguội, chứ không thì phồng mình chứ chơi.Ông thấy vậy biểu tao cởi đồ ra giếng cho ổng xối. Mà hồi xưa có biếtmắc cở như bây giờ đâu. Vôi chêm: Vậy là Ba thấy Má trước! Thằngkhỉ. Bà đánh trống lãng, quay sang Sạn Em nạt: Sao không đi đi, cònđứng đó?Sạn Em lững thững bước, đầu nhìn xuống đất như đang tìm bạc cắc airơi. Nó lúc nào cũng lững thững như một cụ non. Hay thắc mắc, suyđoán. Hèn chi cái đầu của nó cũng to hơn mấy anh nó, và, dĩ nhiên cũngnặng hơn nên cứ muốn rớt xuống phía trước. Ngồi trông chảo gừng rimđầu óc nó lại lan man thắc mắc, suy đoán. Tại sao tên anh em nhà nóchẳng ăn nhập gì với nhau. Anh hai Cát là Lê Văn Sơn. Anh ba Vôi làLê Hữu Hải. Anh tư Sạn Anh là Lê Hữu Sạn. Em gái nó là Lê Thị Gái.Còn nó, Sạn Em là Lê Minh Hoàng, sao đẹp thế? Đành rằng Ba nó yêunghề nên chọn vật liệu đặt tên cho con, lẽ ra nó phải là Gạch mới đúng,sao lại Sạn Em, Sạn Út gì ở đây? Nó lôi em nó dậy. Má biểu mày rimgừng kìa. Mới gần 10 giờ đã ngủ. Nó chạy ra sân, nơi nồi bánh tét đangbập bùng. Má. Sao tên anh em con lạ quá à. Anh Cát, anh Vôi tên hay,còn anh Sạn, con Gái tên xấu òm vậy? Má nó đang loay hoay dọn dẹpđống lá chuối thừa thẹo khi chiều bị ngọn bấc cuối đông đùa giỡn tungtóe, chợt dừng lại ngó nó ngạc nhiên. Cái thằng khỉ. Bỏ chảo gừng cháyhết. Đi vô! Dạ, con Gái đang coi chừng rồi. Má nó lắc đầu ngao ngán cáithằng gì- cũng- hỏi. Anh Cát tài khôn: Ba kể nè. Ba ước đất nước thanhbình nên Ba đặt tên cho con là “Sơn hải thái bình”. Đúng ra thằng SạnAnh là Thái, còn mày là Bình. Phải không Má? Má nó ậm ừ cho quachuyện. Nhưng Cát không thôi. Anh Cát nó hậm hực: Ổng theo Dì Hailúc Má đẻ thằng Sạn Anh, rồi ổng theo Dì Ba lúc Má đẻ mày. Ổng lạiquay lại Dì Hai khi Má đẻ con Gái, lâý ai đặt tên. Má nó giọng buồnbuồn: Tao có biết chữ nghĩa gì đâu. Ổng cũng chẳng rằng. Khi nhàthương hỏi, tao nói “Lê Hữu Sạn”, họ cứ ghi tên. Còn mày, tao biểu “LêHữu Sạn Em”, nhà thương họ chê tên kỳ cục. Thật tình, tao cũng khôngbiết ai đặt tên cho mày nữa. Ờ, mà mày là con bà Phước tao xin về nuôimà! Anh Vôi đía thêm: Mày thấy mày giống Chàm không? Nhà này cóai đen thui như mày đâu. Hồi đó tao tưởng Má đẻ mày ở hầm than, aingờ má lượm mày ở cống Công Thành. Nói xong, Vôi lại cười ha hả.Tiếng cười ghim vào lòng Sạn Em như mũi kim. Đau nhó ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn tình yêu tiểu thuyết tình yêu sưu tầm truyện tình yêu hay nhật kí tình yêu chuyện tình buồnGợi ý tài liệu liên quan:
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 63 0 0 -
64 trang 46 0 0
-
SỨ GIẢ CỦA THẦN CHẾT - Sidney Sheldon
169 trang 42 0 0 -
4 trang 40 0 0
-
119 trang 40 0 0
-
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 2
317 trang 39 0 0 -
156 trang 39 0 0
-
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 1
249 trang 38 0 0 -
6 trang 37 0 0
-
95 trang 36 0 0
-
116 trang 35 0 0
-
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 1
135 trang 35 0 0 -
178 trang 35 0 0
-
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 2
97 trang 35 0 0 -
172 trang 34 0 0
-
161 trang 34 0 0
-
15 trang 33 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 2
233 trang 33 0 0 -
43 trang 31 0 0
-
4 trang 30 0 0