Thông tin tài liệu:
Thụy biết giờ có bắt taxi phóng thẳng đến sân bay thì tôi cũng đã lơ lửng ở lưng chừng trời. Tôi có thói quen hoàn thành thủ tục check-in trực tuyến với hãng hàng không từ trước giờ bay. Thụy biết, một khi tôi đi thì bất kỳ ai, kể cả cô cũng không đủ sức níu giữ. Mặc dù vậy, lần này Thụy vẫn không khỏi ngạc nhiên tự hỏi: Trong tình hình nguy cấp này mà tôi vẫn có thể ra đi sao?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không là tình đầu Không là tình đầuThụy biết giờ có bắt taxi phóng thẳng đến sân bay thì tôi cũng đã lơ lửng ở lưngchừng trời. Tôi có thói quen hoàn thành thủ tục check-in trực tuyến với hãng hàngkhông từ trước giờ bay.Thụy biết, một khi tôi đi thì bất kỳ ai, kể cả cô cũng không đủ sức níu giữ. Mặc dùvậy, lần này Thụy vẫn không khỏi ngạc nhiên tự hỏi: Trong tình hình nguy cấp nàymà tôi vẫn có thể ra đi sao?Công ty đầu tư địa ốc của gia đình tôi đang lâm thế ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ saumột đêm, các đối tác Singapore đồng loạt tuyên bố khả năng sẽ rút chân ra khỏicác dự án hợp tác chiến lược. Mọi người cần tôi - giám đốc chiến lược - như mộtchiếc phao. Trong lúc khó khăn này, Thụy tin chỉ tôi mới đủ khả năng thuyết phụcđối tác ở lại. Cuộc hẹn với đối tác phía Singapore đã được Thụy lên lịch vào đúngngày tôi biến mất.Và tình hình hiện nay, cha tôi có thể nhập viện bất cứ lúc nào vì triệu chứng co thắtbất thường của cơ tim, một khi ông phát hiện tôi không phải cùng cô bay quaSingapore gặp đối tác mà là đi Nhật Bản để tìm gặp Vy ở trong một miền mộngtưởng hoang đường nào đó. Và nơi đó chỉ có tôi và những ảo ảnh của Vy dù là rấtmờ nhạt. oOoTôi đi không hình ảnh, không những dòng status phô bày xúc cảm trước những lạlẫm, xa xôi trên facebook. Khám phá không bao giờ là mục đích những chuyến đicủa tôi. Tôi chỉ ghi trong sổ nhật ký chỉ dành cho Vy: Theo giấc mơ hoang đườngem muốn thế, anh đã có mặt cùng em nơi đây. Tokyo ngày nắng đẹp rực rỡ. Dườngnhư anh bắt gặp nụ cười em trong mỗi cánh anh đào….Mỗi lần tôi biến mất, bất kỳ ai cũng tự hiểu từ phút đó trở đi, nếu cần liên lạc vớitôi, họ chỉ còn cách duy nhất là đợi tôi chủ động gọi về từ một số điện thoại có mãvùng lãnh thổ lạ hoắc nào đó. Nhưng ngay cả khả năng đó tôi cũng chưa bao giờ đểchúng xảy ra. Một khi tôi đã đi là như kẻ mất tích. Hệt như kẻ không công việc,không tình yêu.Và tôi có ít nhất bốn chuyến đi không báo trước như thế trong một năm. Kể cả saukhi buộc phải phụ giúp cha giữ chức giám đốc chiến lược của công ty, tôi vẫn giữnguyên thói quen đi là mất tích ấy của mình. Và tôi thừa nhận mình có khả năng bỏmặc Thụy phía sau đôi lúc rơi vào nỗi đau thất vọng. Và cũng chính Thụy là ngườiduy nhất có khả năng và buộc phải gánh vác bất kể công việc nào tôi để lại.Không phải em, mà cả công ty thực sự đang rất cần anh!, lần đầu tiên Thụy biếtvô vọng nhưng vẫn nhắn tin cho tôi trên facebook. Có lẽ nhiệm vụ gặp đối tác tạiSingapore lần này xem ra quá sức Thụy nghĩ cô có thể đảm đương. Vậy nên dùphần trăm rất thấp cô vẫn hi vọng sẽ được tiếp thêm một động lực nào đấy từ tôi.Sát giờ bay, Thụy vẫn phải nói dối cha mẹ tôi rằng tôi vẫn sát cánh bên cô. Trướcmắt cô Singapore hiển hiện cùng những khó khăn là rất thật. oOoVy thân yêu! Anh không chắc Ohanami (*) cho anh cảm giác thân thiện hay chínhvì em luôn hiện diện quanh đây nên anh thấy ấm áp lạ thường. Anh sẽ cùng emngồi ở đây, nơi gốc anh đào bé nhỏ và lẻ loi này nhé. Em không tưởng được đâunhỉ, gốc anh đào này là chỗ trống cuối cùng mà anh có thể tìm được ở đường hoanày…, tôi tiếp ghi những dòng nhật ký.Em sẽ ở Tokyo mùa xuân này. Dù biết bao lần mơ tưởng nhưng em vẫn khônghình dung được mùa hoa anh đào Tokyo sẽ đẹp đến thế nào! Em cũng không tưởngđược Ohanami vì sao lại hấp dẫn mình đến thế! Nhưng điều mà em biết chắc là anhcũng sẽ đến Tokyo cùng em trong mùa xuân này phải không?, giọng Vy êm, ngọtvang lên giữa đêm huyễn mộng đã hối thúc tôi lên đường vào thời khắc chẳng aingờ nhất.Anh chưa bao giờ nghĩ đến em. Em biết và chấp nhận. Nhưng em mong anh sẽnghĩ cho riêng mình chứ! Anh có đếm được từng có bao nhiêu cơ hội làm ăn đãvuột mất?, Thụy sau này rất lâu mới tâm sự với tôi về điều mà cô rất muốn nóinhưng chưa bao giờ bộc phát trước tôi ấy. Chính vẻ ngang tàng nhưng ẩn chứađằng sau đó lại là mỗi nỗi day dứt về thứ trách nhiệm không tên từ phía tôi luônkhiến Thụy nín lặng.Thụy luôn hiểu ký ức của tôi vẫn là một vùng băng tuyết lạnh lẽo cô chưa thể đặtchân.Nhưng người ta có cần phải nặng lòng với mối tình đầu đến thế không?, có lẽThụy luôn muốn dành cho tôi câu hỏi đó và trong suy nghĩ cô cũng tự hỏi mình.Hành trình tự giải đáp câu hỏi của chính mình cũng là chìa khóa giúp Thụy ngàycàng cảm thông với những gì mà tôi đã và đang tỏ ra như thế: cứ cuồng nhiệt vớinhững chuyến đi bất chợt để chỉ nhận về những thua thiệt trong sự nghiệp là quá rõràng.Nhưng cũng như tôi không thể ngừng những chuyến đi, Thụy không thể bỏ rơinhững công việc bộn bề mà tôi để lại. oOoCon có thể hứa với bác một điều không Thụy?, cha tôi nắm tay Thụy và chậm rãihỏi. Dạ, nếu là vì bác và vì công ty này thì bất cứ chuyện gì con cũng hứa vớibác. Tốt. Tốt lắm! Vậy… con có thể hứa với bác… sẽ ở bên cạnh thằng T. bất kểlúc nó thành ...