Danh mục

Không Như Loài Cỏ Dại

Số trang: 178      Loại file: pdf      Dung lượng: 614.92 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 29,000 VND Tải xuống file đầy đủ (178 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quán rượu Phượng Hoàng mất hẳn sứ huyên náo cũa buổi tối. Những dãy bàn trống không, khăn trải bàn có chổ bị xô lệch, loang lở những vết rượu và màu cũa thức ăn. Khi tàn cuộc vui, còn lại là một không khí yên lặng thanh vắng. Nó cũng vắng như đường phố vào khuya. Thỉnh thoảng, một chiếc xe chạy vụt quạ Tiếng xe khuấy động một chút sự yên lặng rồi lại mất hút. Đường phố đã ngủ từ lâu, nhưng các cô phục vụ trong quán thì còn thức dọn dẹp. Những bươc chân uể...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không Như Loài Cỏ DạiKhông Như Loài Cỏ Dại Hoàng Thu Dung Không Như Loài Cỏ Dại Tác giả: Hoàng Thu Dung Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 23-October-2012Trang 1/178 http://motsach.infoKhông Như Loài Cỏ Dại Hoàng Thu Dung Chương 1Quán rượu Phượng Hoàng mất hẳn sứ huyên náo cũa buổi tối. Những dãy bàn trống không,khăn trải bàn có chổ bị xô lệch, loang lở những vết rượu và màu cũa thức ăn. Khi tàn cuộc vui,còn lại là một không khí yên lặng thanh vắng. Nó cũng vắng như đường phố vào khuya. Thỉnhthoảng, một chiếc xe chạy vụt quạ Tiếng xe khuấy động một chút sự yên lặng rồi lại mất hút.Đường phố đã ngủ từ lâu, nhưng các cô phục vụ trong quán thì còn thức dọn dẹp. Những bươcchân uể oải đi thu dọn khăn trải bàn và lau chùi sàn gạch. Ai cũng im lặng làm việc trong cảmgiác lặng lờ và mệt mỏi.Chợt trong không khí thỉnh lặng đó, vang lên một tiếng ra lệnh đỏng đảnh:- Tối nay, tới ai lau cầu thang đây? Phương phải không?Đang lau cữa, Hạnh Phương buông giẻ xuống, cô gườm gườm nhìn lại:- Tôi lau hôm qua rồi.- Vậy thì tới ai? Giờ này mà còn để đường đi nhóp nháp như thế, ai mà chịu cho nổi?Cái giọng chanh chua làm Hạnh Phương đứng thẳng lên, định mở miệng, nhưng thấy Thảonhăn nhó ra hiệu thôi. Cô bèn thở hắt một cái, dịu giọng:- Hôm nay, đến Nguyệt đấy.Mai Nguyệt đang lau sàn phòng, nghe tới tên mình, bèn đủng đỉnh quay lại:- Ai nói là đến tôi vậy? Vừa phải thôi. Biết thì nói, không biết thì khép “mỏ” lại đi.- Chị bảo ai khép “mỏ”?Hạnh Phương định “quát” lại, nhưng Thảo đã nhanh nhẹn lên tiếng:- Để tôi lau. Rửa ly xong tôi sẽ lau ngay mà.Tú Anh “hừ” một tiếng rồi quay lên. Trong chiếc áo ngủ sang trọng, nhìn cô nàng có vẻ một bàchủ nhỏ tập điều hành công việc. Ngay cả dáng đi cũng ra vẻ một nử hoàng, dù cô nàng chỉ ởtuổi các cô gái phục vụ.Đợi Tú Anh đi rồi. Hạnh Phương cúi xuống cầm miếng giẻ lau, đi thẳng về phía Mai Nguyệt.Đứng trước mặt cô nàng, cô nghênh mặt lên:- Hôm nay đến chị, chứ không phải con Thảo.- Vậy thì sao?- Thì chị phải làm, chứ không phải đùn đẩy cho kẻ khác.- Nếu không thì sao?Trang 2/178 http://motsach.infoKhông Như Loài Cỏ Dại Hoàng Thu DungHạnh Phương không thèm trả lời, cô mím môi dụi thẳng giẻ lau vào mặt Mai Nguyệt. Thảohoảng hồn kêu lên một tiếng nhỏ, và quýnh quáng kéo tay cô ra:- Đừng có gay gổ nữa! Trời ơi là trời!Cô quay qua Nguyệt, rối rít xin lổi- Chị đừng giận nó nha, để em lau cầu thang. Nó không làm thì em làm, kệ nó.Nguyệt chóng nạnh, hất mặt lên:- Bảo nó xin lổi tao đi.Thảo chưa kịp nói thì Hạnh Phương sấn một bước tới trước mặt Nguyệt:- Nói cái gì, nói lại coi? Hình như chị rất thích rửa mặt bằng nước trong xô này.Thảo nhăn mặt, kéo mạnh cô đi ra sau bếp:- Tao lạy mày! Làm ơn nhịn đi, mày muốn nghỉ làm lắm hả?Hạnh Phương hậm hực:- Nghỉ thì nghỉ, bộ hết chổ làm rồi sao? Tao ghét nhất cái tính bắt nạt cũa nó. Nó cũng đi làmnhư mình, chứ đâu phải bà chủ.- Biết. Nhưng người ta được lòng bà chủ, còn mày thì không, nhịn không được sao?Tức quá, Hạnh Phương cự luôn Thảo:- Tại sao mày cứ sợ bả, cứ cản, bực mình.- Không cản để mày gay gổ um sùm, rồi bí đuổi hả?- Nhát như vậy, bảo sao người ta không ăn hiếp.Hạnh Phương lầm bầm rồi quay ngoắt ra ngoài, tiếp tục lau cữa. Vừa lau khô vừa tức ấm ức, côquay về phía Nguyệt, ném cho cô cái nhìn đe dọa.Cô ghét nhất tính lười biếng và nịnh bợ. Trong nhóm phục vụ, có sáu người. Nguyệt làm lâunhất và lớn nhất. Không biết có phải đó là yếu tố để cô nàng tự cho mình là đàn chị, lúc nàocũng đùn việc cho người khác. Chỉ giỏi nịnh để lấy lòng bà chủ.Hạnh Phương rất hay “đụng” với cô nàng. Lần nào có chuyện thì Thảo cũng cản và gánh côngviệc cho Hạnh Phương. Vì vậy mà Nguyệt được thế làm tới.Thấy Thảo loay hoay mang xô nước lên cầu thang, Hạnh Phương quên phắt công việc cũamình. Tay còn cầm miếng giẻ lau, cô hầm hầm đi về phía trước.- Hôm nay không phải đến mày, việc cũa ai thì để người đó làm.- Thôi mà Phương. Mày không làm thì để tao, đừng có gay gổ nữa.Hạnh Phương không thèm giải thích với Thảo, cô phòng má lên gay chiến. Rồi lửng thửng điTrang 3/178 http://motsach.infoKhông Như Loài Cỏ Dại Hoàng Thu Dungđến phía dảy bàn, tay chống trên hông, cô hất mặt lên:- Không được đùn việc cho người khác, chị đến lau cho nó đi.Nguyệt buông chổi xuống, câng câng mặt:- Nếu không thì sao?Hạnh Phương chỉ cười khảy, đứng i ...

Tài liệu được xem nhiều: