Thông tin tài liệu:
Chị đẹp. Đàn ông khối kẻ muốn sở hữu vẻ đẹp ấy trong tay mình nhưng chị lại chẳng tin ai trong số đó. Đàn bà ba mươi tuổi vẫn độc thân, tối thứ bảy mặc soóc ngắn, áo phông trễ nải ngồi trà đá vỉa hè với mấy đứa con nít. Ngồi nghe chúng nó ba hoa về tình yêu màu hồng kiểu thề sống thề chết bên nhau, chị chỉ cười.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không phải của mình... Không phải của mình...VN Times -Chị đẹp. Đàn ông khối kẻ muốn sở hữu vẻ đẹp ấy trong tay mình nhưng chị lạichẳng tin ai trong số đó. Đàn bà ba mươi tuổi vẫn độc thân, tối thứ bảy mặc soócngắn, áo phông trễ nải ngồi trà đá vỉa hè với mấy đứa con nít. Ngồi nghe chúng nóba hoa về tình yêu màu hồng kiểu thề sống thề chết bên nhau, chị chỉ cười. Minh họa: Trần ThắngCó ai thắc mắc sao đến tuổi này mà vẫn chưa chồng con gì thì chị bảo cứ thongthả, vẫn đương xuân sao phải vội. Nhiều người đàn ông yêu đơn phương chị mãirồi cũng thôi không chờ đợi nữa. Bạn bè cùng trang lứa rồi cũng lần lượt có giađình. Bố mẹ rồi cũng quen với việc chị thích ở vậy nên không ai nhắc nhở chịchuyện chồng con. Chỉ có tôi là xót xa khi thấy chị cứ hoài vùi đầu vào thứ tìnhyêu không lối thoát. Mà tôi thì có hơn gì?Chị hơn tôi ba tuổi. Khi đi bên nhau mọi người luôn nghĩ chị trẻ hơn tôi nhiều,nhưng chị lại rất thích ra dáng đàn chị. Tôi ghét cái cách chị luôn coi tôi như mộtđứa con nít, lần nào gặp nhau chị cũng kiễng chân xoa đầu tôi bằng được. Thỉnhthoảng đi công tác xa lại điện về hỏi “nhóc thích quà gì chị mua?” Tôi còn phải nóivới chị bao nhiêu lần rằng tôi đã hai bảy tuổi. Đàn ông ở tuổi tôi nếm đủ thứ trênđời. Chị cười nghi hoặc. Tôi bảo biết lên giường với đàn bà và có thể sinh ra trẻcon như thế đã đủ lớn chưa? Chị cười sặc sụa vẫn không quên khuyến mãi tôi mộtcái xoa đầu.Thi thoảng chị triệu tập tôi đột xuất chỉ để ngồi lai rai xé mực uống bia và hỏi mấycâu ngớ ngẩn về đàn ông, mà lại là đàn ông có vợ. Tôi chán ngấy việc phải trả lờinhững câu hỏi ấy nhưng chị thì vẫn tha thiết hỏi. Lần gần nhất sau khi tu cạn cốcbia, chị nhìn tôi đăm đăm và hỏi:- Tại sao đàn ông kêu chán ngấy vợ đến tận cổ mà những đứa con vẫn nối tiếp rađời?- Đơn giản thôi. Đàn ông vẫn có thể lên giường và có con với cả gái điếm, cần gìcứ phải có tình yêu.Chị thở dài:- Đàn ông tệ thật. Vậy mà anh ấy luôn hứa sẽ sớm ly hôn để danh chính ngôn thuậnđến với chị, bù đắp cho chị đấy.- Chị tin gì mấy lời đầu môi ấy chứ. Chị biết đàn ông là thế nào không? Là sẵnsàng trốn việc để ôm ấp người tình cả ngày nhưng cũng sẵn sàng hất văng cô ngườitình đang khỏa thân trên giường sang một bên để lao về nhà khi vợ báo tin con ốm.Họ không dễ gì vứt bỏ gia đình của họ. Chị hiểu chứ?Chị cười khẩy bảo tôi là con nít thì biết gì mà bày đặt. Tôi biết chị đã say. Nhưngtôi cũng biết tính sỹ diện đàn ông trong mình đang cay cú lắm…Đấy là lần đầu tiên tôi bỏ chị ngồi lại một mình chơ vơ giữa xô bồ phố xá. Hômsau gặp lại chị chê tôi trẻ con, còn tôi nhìn quầng thâm mắt chị mà xót xa. Từ đấytôi cứ lặng lẽ theo chị như cái bóng. Còn chị thì lại làm cái bóng trên tường nhàngười ta, để nhiều đêm nghe mưa rơi rớt trong lòng…***Chị tướng đàn bà mà tính khí đàn ông. Mẹ tôi gặp chị thấy thương, bà bảo ngườinhư chị khổ cả một đời. Lâu lâu lại thấy chị rủ ra quán vỉa hè, ngồi giữa cả đámđàn ông lai rai bia bọt. Hỏi chị sao không vào quán cafe mà uống sinh tố cho đẹpda, ngồi nghe nhạc trữ tình cho đời thong thả. Chị phẩy tay cười bảo:- Mấy thứ đó diêm dúa quá không hợp với chị. Chị không thích những bộ váy dùrực rỡ thật nhưng lại quá rộng với mình.Mỗi hôm đi nhậu với một món là chị lại nhớ về một mối tình. Lúc xé mực chấmtương ớt chị cười bảo mối tình đầu của chị người vùng biển. Yêu nhau những sáunăm, từ hồi sinh viên cho đến lúc mỗi đứa đều có một công việc đàng hoàng. Haibên gia đình đã gặp mặt. Nhẫn cưới đã chọn xong. Sau khi chụp xong bộ ảnh cướilung linh cả hai đã đi đăng kí kết hôn và dọn về sống chung. Kể đến đây thì chịngưng. Tôi sốt ruột hỏi:- Rồi thì sao?- Thì đường ai lấy đi chứ nếu yên ấm bên nhau thì giờ này chị đã chẳng ngồi đây.Nửa đêm mưa gió chị xách vali ra khỏi cái nơi đã từng mộng tưởng là tổ ấm. Vìchị phát hiện người ấy đã lừa dối chị trong suốt khoảng thời gian dài. Bốn năm đâuphải là ngắn ngủi…Chị kể chuyện lỡ dở của mình mà giọng ráo hoảnh như kể chuyện thiên hạ mớilượm được hồi sáng ngoài xó chợ. Nghe tôi thắc mắc chị cười bảo:- Lúc bước chân ra đi chị chỉ nghĩ đơn giản một điều thôi. Người ấy không phảicủa mình. Mà cái gì không phải của mình thì đừng nên cố giữ. Sớm muộn gì cũngnhư cát cầm tay.Bữa khác, hai chị em ngồi nhậu với cóc chấm muối ớt ngoài quán bờ hồ, nghe gióhiu hiu thổi. Như bỗng nhiên chị nhớ ra cái mối tình chóng vánh nửa năm trời củamình với một anh chàng ga lăng, tận tụy nào đó nên lại kể. Tôi bảo:- Chắc anh chàng này lại chuyên mua quà vặt, cóc, ổi cho chị đúng không?Chị phá lên cười, gật đầu lia lịa bảo: “Chiều lắm! chiều lắm. Nhưng mà vẫn chiatay”. Hỏi sao mà chia tay thì chị bảo tại gã ghen quá, ghen đến mức mù quáng nênbỏ. Thế thôi. Tôi cười trêu:- Lại thấy gã không phải của mình à?Chị không trả lời, nhúp muối ớt thả vào miệng liên tục. Tôi hỏi có cay không? Chịlắc đầu mà mắt như sặc nước. Tô ...