Danh mục

Không phải em để anh một mình

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 492.46 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Kể từ buổi chiều nắng nhạt nghiêng qua thành phố, anh dắt giùm cô chiếc Mio ra khỏi Melody, cài giúp quai mũ bảo hiểm và cười với cô thật trìu mến, thì cô không còn có thể gặp lại anh. Kể từ tin nhắn chúc ngủ ngon cô gửi cho anh vào giữa khuya hôm ấy và nhận lại tin nhắn tương tự với hình ảnh khuôn mặt cười anh vẫn thường kèm theo sau mỗi tin gửi cho cô, thì chiếc điện thoại màu hồng nhạt của cô cũng không còn nhận thêm tin nhắn nào từ người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không phải em để anh một mình Không phải em để anh một mình TRUYỆN NGẮN CỦA TIỂU QUYÊNKể từ buổi chiều nắng nhạt nghiêng qua thành phố, anh dắt giùm cô chiếc Mio ra khỏiMelody, cài giúp quai mũ bảo hiểm và cười với cô thật trìu mến, thì cô không còn có thểgặp lại anh.Kể từ tin nhắn chúc ngủ ngon cô gửi cho anh vào giữa khuya hôm ấy và nhận lại tin nhắntương tự với hình ảnh khuôn mặt cười anh vẫn thường kèm theo sau mỗi tin gửi cho cô,thì chiếc điện thoại màu hồng nhạt của cô cũng không còn nhận thêm tin nhắn nào từngười gửi được lưu tên Anh thương yêu trong danh bạ.Ngày thứ nhất cô nhắn tin trêu vào buổi sáng, nhắc ăn trưa, không có tin hồi đáp. Cô nghĩanh bận. Anh thường bận. Có lần anh im lặng, cô trách, cô hờn dỗi nói anh chẳng quantâm cô. Anh phải khổ sở giải thích, rồi bảo, khi nào không thấy anh nhắn lại là anh đanghọp, hoặc trên đường đi. Anh sẽ gọi lại sau. Cho nên chờ hoài mà không có tin nhắn từanh, cô vẫn không nghĩ ngợi.Ngày thứ 2 cô nhắn. Vu vơ về một câu nói hay trong quyển sách cô đọc đêm qua, rồinhắc nhở anh đi ăn trưa đúng giờ - anh lúc nào cũng coi trọng công việc, bữa trưa của anhcó khi sàng qua sàng lại đã 2,3 giờ chiều. Vẫn không thấy anh nói gì. Cô cũng mải mêlàm việc đến chiều muộn. Khi lấy xe ra về cô mới phát hiện bánh xe sau xì lốp. Chiếc xetay ga nặng trịch, chẳng biết cách nào đẩy bộ lên mấy vòng cung đường hầm. Cô định lụctìm trong danh bạ điện thoại số người sửa xe gần cơ quan. Nhưng dựng chân chốngxuống, mở điện thoại, ngẫm nghĩ thế nào cô lại gọi cho anh. Nhưng cô nghe hết giai điệuSong from secret garden, không có ai bắt máy. Cô thử thêm lần nữa, bài nhạc cô cố tìnhcài làm nhạc chờ cho anh vẫn vang lên trong chờ đợi. “Có lẽ anh đang bận” – cô ngẫmnghĩ rồi nhìn điện thoại, đã 6 giờ chiều.“Gọi lại cho em nghe anh, em đang ở cơ quan, xe hư chưa về được. Hay là anh ghé quađón em rồi mình đi ăn tối”. – cô nhắn.Chưa đầy một phút sau, đã có tin nhắn reply: “Anh xin lỗi, anh bận rồi”.“Em đợi anh được không?”“Hôm nay anh bận đến khuya”.Cô mím môi, có chút gì hẫng hụt. Nhưng cô cố không nghĩ thêm, quyết định gọi ngườithợ sửa khóa.Anh vẫn thường hay bận. Nhưng chưa bao giờ tin nhắn của anh lạnh lùng đến vậy. ***Mở cửa sổ ban công buổi sớm, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy một đốm đỏ như ngọn lửaban mai. Xương rồng nở hoa! Cô reo lên. Chậu xương rồng anh mua, cô mang về đặt nóở một góc ban công, xung quanh là những búp bê len đủ sắc màu. Phía trên giàn cô còntreo lủng lẳng các chậu lan và bên dưới có cả một vườn rau đủ loại, mồng tơi, cải ngọt,rau muống… Ban công không lớn nhưng đủ sáng và đủ cho cô gầy dựng một “secretgarden” – khu vườn bí mật như bài hát yêu thích đã làm nhạc chờ cho cả anh và cô. Anhhay đùa, khi nào già anh sẽ đàn cho cô nghe trong “khu vườn yên tĩnh” của hai người.Nhưng khu vườn đó ở đâu thì cô chưa biết.Nhìn nụ hoa đỏ nổi bật giữa vườn rau xanh, cô nhắn ngay cho anh, báo tin hoa xươngrồng đã nở. Lúc nào, ở đâu, bất cứ niềm vui nào cô cũng muốn gửi cho anh – như một“nguồn” đáng tin cậy giữ giùm cô tất cả vui buồn. Rồi không đợi tin trả lời, cô gọi luôncho anh, cái cách cô vẫn thường đánh thức anh ríu ran bằng bài hát của trẻ thơ: “dậy đi,dây đi thôi, đi nhà trẻ” để nghe tiếng anh cười sớm mai ở phía bên kia.Giai điệu Song from secret garden có vẻ buồn cho một buổi sớm đầy nắng ấm.Anh không bắt máy. Cô tiu nghỉu lấy xô hứng nước tưới cho từng chậu rau, khe khẽ hátComme Toi, khe khẽ xoay xoay chậu xương rồng trong sắc màu mới, khe khẽ cười.Chưa lần nào anh để bản hòa tấu Secret garden kết thúc trong sự chờ đợi của cô.Cô không nhớ có điều gì lạ lùng trong nụ cười tạm biệt cô trong lần sau cùng nhìn thấynhau, cũng không một ánh nhìn lạ lẫm nào trong đôi mắt trìu mến. Nhưng cô không lýgiải được sự im lặng này. Nó khiến cô phải suy nghĩ trong suốt khoảng sáng nơi bancông, trong gian bếp nấu thức ăn, đến khi chải tóc đi làm rồi cả trên đường. Như ngườimộng mị vì câu hỏi mông lung chưa thể tìm lời giải đáp.Giờ cơm trưa, cô cố tình gọi lại cho anh, đã quen với khoảng trống đợi chờ. 5 phút sau,cô dùng máy của đồng nghiệp gọi. Giọng nói quen thuộc. Cô im lặng. Tiếng a lô của anhchó chút vội vã, ngạc nhiên. Cô tắt máy rồi dùng điện thoại mình gọi lại, đợi mãi mộtsecret garden…Cô xoay xoay chiếc điện thoại trên bàn. Câu hỏi ban sáng đã hình thành to tướng trongđầu cô. Vì lẽ gì?Tình huống chưa bao giờ được đặt ra trong tình yêu mà cô đã dành cho anh. Chỉ có mộtlời hứa về sự tôn trọng lựa chọn của mỗi người. “Khi nào muốn rời khỏi, anh chỉ cần nóicho em biết, em sẽ để mọi cuộc ra đi nhẹ nhàng, nhưng nhớ là chọn cho em một lý do”.Cô từng nói với anh như vậy. Khi ấy, nhận lại từ anh cái cốc đầu. “Chỉ có em mới nghĩ rađược những lời như vậy”.Không lý giải được nhưng cô yêu anh bằng tình yêu của sự trân trọng, và cả tôn thờ. Côtừng nghĩ đến việc có thể ngà ...

Tài liệu được xem nhiều: