Danh mục

KHÔNG PHẢI MA ĐÂU

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 138.84 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phương gọi điện bảo: "Ê, đêm nhạc Noel của trường, mày có đi không? Nếu không muốn chết già hay chết buồn thì nhớ kiếm bộ gì cho đẹp vào đấy". Rồi nó cúp máy cái rụp chẳng cần biết nhỏ có đi hay không. Tính Phương lúc nào cũng thế,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
KHÔNG PHẢI MA ĐÂU KHÔNG PHẢI MA ĐÂUPhương gọi điện bảo: Ê, đêm nhạc Noel của trường, mày có đi không? Nếu khôngmuốn chết già hay chết buồn thì nhớ kiếm bộ gì cho đẹp vào đấy.Rồi nó cúp máy cái rụp chẳng cần biết nhỏ có đi hay không. Tính Phương lúc nàocũng thế, luôn luôn gấp gáp như thể một năm với nó chỉ ngắn ngủi như một giâyđồng hồ. Chả thế mà mới 20 tuổi mà nó đã dày dạn trong tình trường.Nó vẫn thường ưỡn ngực tự hào về kinh nghiệm của nó trong tình yêu, với thànhtích đáng nể: bốn mối tình tan vỡ hoàn toàn, hai mối tình dang dở. Vậy mà chẳnglần chia tay nào lấy được của nó một giọt nước mắt. Nó bảo chỉ buồn năm phút rồithôi chứ nhớ dai làm quái gì những điều không đẹp, chỉ tổ thêm đau đầu.Nhỏ thì khác. Đôi khi nhìn mình cũng thấy trẻ con quá. Dễ cũng phải hai tỉ nămnữa thì mới thành người lớn được. Vô tư, hồn nhiên quá mà! Bằng chứng là 8 đứacùng phòng thì có đến 7 đứa, đứa nào cũng có một anh chàng để mà lâu lâu lạichảnh một tí: Bồ tao đẹp trai hơn siêu mẫu Bình Minh, Người yêu tao giàu sụ,chỉ thua có Bill Gates, Chàng của tao phong độ hơn cả Từ Hải...Riêng nhỏ, vẫn lính phòng không. Mà thế có khi lại hay. Cứ nằm ngoài vùngphủ sóng của tình yêu thì chẳng phải nhớ, chẳng phải bỏ cơm nếu như chàngkhông đến đón nàng vào tối thứ bảy. Đêm ngủ vẫn cứ vô tư ôm cái gối ôm, bảo:Chẳng có chàng nào êm bằng cái này rồi... ngáy khò khò. Nhưng cũng vì thế màđằng sau cái tên của nhỏ còn được tụi nó thêm vào hai chữ... ni cô. Tụi nó nói nhỏcó vấn đề về giới tính, nói nhỏ là người máy, người ngoài hành tinh, là bà cô ThịNở...Nhỏ chỉ cười xòa. Không nói. Không tranh cãi. Rồi tụi nó lôi ra cả tá anh chàng màtụi nó đã đưa vào lò công nghệ lăngxê ca ngợi hết lời để dụ nhỏ. Thằng Khoalớp tao á. Nó đẹp trai hết ý. Con nhà giàu nhé. Học giỏi nhé. Đúng ý mày quá rồicòn gì?. Đứa khác lại nói: Thằng Huy bạn tao cũng đẹp trai. Cao nhé. Cân đốinhé. Tóc đúng kiểu ca sĩ bây giờ nhé. Galăng nhé. Hợp với mày đấy!...Với tất cả, nhỏ đều lắc đầu, bảo: Mấy bà cứ làm như tôi ế rồi không bằng. Lo gì?Chừng nào ra trường công việc ổn định rồi tính. Biết đâu mai mốt ra trường ngườita đẩy vào cái xứ khỉ ho cò gáy rồi tao chụp luôn một anh chàng dân tộc cũngnên. Bây giờ yêu chỉ thêm khổ. Bộ mấy bà chưa nghe câu Tình yêu chỉ làm ngườita tốn khăn giấy thôi à? Để làm gì ư? Lau nước mắt chứ còn gì nữa. Nghe nhỏ liếnthoắng một hồi, cả phòng đều buông một câu: Con hâm, lấy nó đi. Rồi bảo chàngdân tộc ấy nấu canh lá ngón cho mà ăn.Dù sao thì nhỏ cũng biết mình có cả mớ vệ tinh bao quanh, gạt ra còn không hếtnói chi đến chuyện ế chồng. Chỉ có điều ở họ, nhỏ không thấy mình rung độngchút nào. Nhiều khi nhỏ thấy mình cũng lạ. Chắc ở thế kỷ 21 này chẳng ai còn ngồichờ đợi một tình yêu sét đánh. Vậy mà nhỏ vẫn tin vào duyên số.Nhỏ chậc lưỡi: Kệ, mới 20 chứ mấy. Còn trẻ chán, lo gì ba cái chuyện tầm phơtầm phào ấy. Nghĩ là nghĩ thế nhưng nhiều lúc thấy đứa nào cũng có một anhchàng tối tối chở đi ăn kem, uống cà phê, đi dạo bờ hồ, tâm sự ở ghế đá công viên,nhìn lại mình thấy cuộc sống quá tẻ nhạt. Lúc nào cũng chỉ có mấy cuốn giáo trìnhvới chi chít những công thức, số má.Thi thoảng cũng bày đặt mộng mơ, lôi tiểu thuyết tình cảm ra đọc, rồi khóc cườicùng nhân vật như là diễn viên đang đọc kịch bản rồi nhập vai luôn vậy! Đôi lúccũng muốn có một bờ vai đủ rộng để mình có thể tựa vào. Đơn giản chỉ là để đượckhóc những khi không được học bổng, hay những lúc nhận thư nhà.Và trong những đêm hội vui như thế này, cũng mong một bàn tay để nắm, rồi dạomột vòng trước mấy đứa bạn vẫn bảo nhỏ là bà cô Thị Nở để cho tụi nó biết mặt:Đấy! Người yêu tao đấy! Chẳng đẹp trai gì đâu, nhưng tao yêu nhất trần đời. Lạigiật mình nhớ đến lời nhỏ bạn: Nếu không muốn chết già thì....Chợt buồn khi nghĩ đến mớ quần áo của mình. Chỉ vài bộ. Một bộ đồng phục khoa,hai bộ thường mặc đến giảng đường, một bộ phòng hờ những ngày mưa, và... chấmhết. Không có bộ nào dành cho đêm hội cả.Mùa Noel nào trường cũng tổ chức nhạc hội. Hai năm trước nằm chèo queo trongphòng nghe thằn lằn tặc lưỡi. Nghe tụi nó đứa thì kể vui lắm đứa lại chê chả vui.Năm nay, tò mò muốn biết thực hư thế nào thì chẳng có gì để mặc. Thôi vậy, đànhnằm khoèo ở nhà mà ngủ cho xong chuyện!Thế mà nào có yên được. Đúng bảy giờ, mấy nhỏ cùng phòng đã có hẹn đi hết cả.Phương phóng xe tới giục nhỏ thay đồ lẹ lên để còn kiếm chỗ ngồi ở hàng ghế đầunhìn cho rõ. Nó còn quảng cáo: Chương trình toàn ca sĩ tài danh của các khoa.Nghe bảo khoa Anh ngữ của nó cũng có một anh chàng mê ly quằn quại lắm. Rồinó lại bồi thêm: Đi đi, tao cho xem mặt thằng ngố của tao. Lưỡng lự, còn chưabiết tính sao thì nó đã lôi tuột nhỏ, đẩy vào phòng thay đồ. Đành vậy, dù gì thì nhỏcũng là một cô sinh viên tỉnh lẻ, có phải là dân thành phố, thành đô gì đâu mà phảimặc đầm với váy.Đằng nào thì cũng chẳng thể để lộ mấy vết sẹo đỉa cắn. Đã mang danh nhà quê thìcho quê mùa luôn. Vậy là áo sơmi trắng, quần tây đen, chẳng phấn son, nư ...

Tài liệu được xem nhiều: