Buổi tối ở thành phố dài như không có điểm kết thúc. Cô ngồi một mình với tách cà phê bên chiếc bàn kê nơi góc phòng, kín đáo quan sát từng người khách ra vào. Những cặp nam thanh nữ tú, những đôi trai tài gái sắc, cả những đôi “già nhân ngãi, non vợ chồng” dìu nhau đi dưới ánh đèn vừa đủ soi rõ mặt người, gương mặt ngời ngời hạnh phúc. Đã gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, ly cà phê đen không đường thứ tư đã gần cạn đáy mà cô vẫn chưa tìm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không reply Không reply TRUYỆN NGẮN CỦA NINH GIA HÂNBuổi tối ở thành phố dài như không có điểm kết thúc. Cô ngồi một mình với tách cà phêbên chiếc bàn kê nơi góc phòng, kín đáo quan sát từng người khách ra vào. Những cặpnam thanh nữ tú, những đôi trai tài gái sắc, cả những đôi “già nhân ngãi, non vợ chồng”dìu nhau đi dưới ánh đèn vừa đủ soi rõ mặt người, gương mặt ngời ngời hạnh phúc.Đã gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, ly cà phê đen không đường thứ tư đã gần cạn đáy màcô vẫn chưa tìm được một gương mặt nào đồng cảm với mình. Không nhẽ, thế giới quanhcô chỉ toàn những người hạnh phúc, những người không biết đến tiếng khóc, sự cô đơnvà nét u buồn không khi nào dừng lại trên gương mặt họ?! Hay cô không thuộc về thếgiới này? Một thế giới nhỏ bé và chật chội đến nỗi mà ở đó không thừa ra một ai. Ai cũngcó đôi, không ai cô lẻ, trừ cô.Nhấp những giọt cà phê cuối cùng, cô vẫy người phục vụ lại trả tiền rồi cúi đầu bước rakhỏi quán. Tiếng nhạc vẫn dặt dìu phía sau. Không ai để ý đến sự có mặt của cô, càngkhông ai bận tâm đến việc cô ra đi để lại một chiếc bàn trống với bốn chiếc ly cạn tớiđáy. Bỗng dưng cô thấy cổ họng mình đắng nghét. Cái thế giới sau lưng quá nhỏ bé nêncô thành lạc lõng, nhưng còn thế giới mà cô đang bước chân ra, rộng lớn và đông đúc thế,sao bước chân cô vẫn thấy chơi vơi?!Không biết bằng cách nào mà cô đã về được phòng trọ của mình, trong tâm trạng trốngtrải và cô đơn đến rút ruột. Cái nôn nao, cồn cào do uống quá nhiều cà phê khi đói cònkhó chịu hơn cảm giác khi say rượu. Cô không biết mình nên làm gì, phải làm gì để thoátra khỏi cảm giác khó chịu này. Người đàn ông ấy như ma, như quỷ, ám vào từng hơi thở,từng suy nghĩ của cô trong mỗi giây, mỗi phút, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm… Cô nhìnai cũng ra anh, nhìn ai cũng thấy không phải là anh. Cũng chỉ là một con người bìnhthường, chỉ là gương mặt có đầy đủ mắt, mũi, miệng như bao người, sao lại là anh màkhông phải là người nào khác, ám ảnh cô đến mất trí, đến ngơ ngẩn thế này?!Thánh thót một điệu nhạc quen thuộc, cô nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, kim giờ vàkim phút đã trùm lên nhau lần thứ 24 trong ngày. Cô bật dậy lấy chiếc điện thoại trong túixách, vừa lúc vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn. “Ngu ngon va mo nhung giac modep. Anh rat nho em!” (Ngủ ngon và mơ những giấc mơ đẹp. Anh rất nhớ em!). Im lặngmột hồi lâu, cả cô và căn phòng như trùng xuống trong một sự đắn đo, toan tính. Khôngreply. Tất cả vẫn lặng im trong tiếng tích tắc đều đều của một ngày mới bắt đầu từ nhữngâm thanh quen thuộc của ngày cũ. Im lặng tiếp tục. Rồi lại vang lên tiếng chuông báo tinnhắn. “Hom nay Ha Noi chuyen lanh roi. Thieu mot vong tay…” (Hôm nay Hà Nộichuyển lạnh rồi. Thiếu một vòng tay…). Vô thức, cô giơ hai tay, vòng thành vòng tròn.Vòng tròn trống không và hụt hẫng. Hai tay cô buông thõng mỏi mệt. Trong cảm giác côđơn đang xâm chiếm, cô nhấn reply, định hồi âm cái tin nhắn bỏ lửng kia, nhưng rồi rấtnhanh, sự kiêu hãnh, lòng tự ái bị tổn thương cùng trỗi dậy, cô xóa tin nhắn, không reply.Không reply nhưng cô không thể không nhớ cái mùa đông xa cũ mà người ấy vừa nhắc.Mỗi khi ra phố, cô lại vòng tay ôm ngang người anh. Vòng tay cô nhỏ và mềm. Bàn taython dài của cô lọt trong lòng tay anh, hai bàn tay cùng nằm im trong túi áo khoác rộngthùng của anh. Khi đi đường, áo khoác của anh là lớp chắn gió cho cô. Khi trời mưa, nólà phương tiện che đầu, che áo cô khỏi ướt. Còn khi đi ra khỏi thành phố, về các miềnquê, nó là tấm nệm trải cho cô ngả lưng. Nó êm ái, nâng niu cô hệt như cách anh đối xửvới cô… Và cô chìm vào giấc ngủ…Giấc mơ đưa cô trở về với thời sinh viên, lúc cô bắt đầu có đôi chút ý thức về sự nữ tínhchết người của mình. Trong mơ, cô gặp lại anh. Ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn kênơi góc phòng trên lầu hai của Nhà hàng Bí Đỏ, điểm hẹn ăn trưa của hai người, anh bảo:“Em có gương mặt rất đàn bà. Một người đàn bà phúc hậu”. Cô cười. Anh nhăn nhó:“Làm ơn đừng cười trước mặt anh. Chết chìm mất thôi”. Cô lại cười. Anh lắc đầu quaymặt.Lần khác, lúc hai người ngồi uống cà phê trong phòng riêng, tại một nhà hàng quay mặtra Hồ Gươm, thấy cô lặng nhìn ra cửa, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, anhđùa: “Em đừng khóc đấy nhé. Nước hồ bị nước mắt làm mặn khiến các cụ rùa nổi lên đầymặt nước, báo chí đồn thổi, dân tình hoang mang thì gay lắm”. Cô bật cười. Chẳng biếtcó người con trai nào dỗ bạn gái kiểu như anh không. Sao không là một câu nghiêm túchơn, một sự lúng túng, vụng về hay vờ như bối rối, có thể cô sẽ nhàm chán mà khôngkhóc, và rồi bỏ đi tìm một cái khác không nằm trong khuôn mẫu. Đằng này, anh làm côkhông những không thể khóc được, mà phải bật lên tiếng cười vui. Khi cô cười rồi, anhlại bảo: “Đừng cười mà, làm ơn đi”. Thế là nỗi buồn trong cô tan biến. Cô lại trở nên hoạtbát, vui vẻ như thường ngày. “Không khóc, không cười, không buồn, không vui. Vậy anhbảo cái mặ ...