-Tối nay đi uống trà sữa không nhóc?- Trung nhắn một cái tin vào sáng sớm ngày thứ 7 cho cô bạn thân nhất của mình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không sao cả! Vì anh yêu em… Không sao cả! Vì anh yêu em…-Tối nay đi uống trà sữa không nhóc?- Trung nhắn một cái tin vào sáng sớmngày thứ 7 cho cô bạn thân nhất của mình.- Hì.. Để khi khác anh nhé, tối nay em hẹn với anh Hùng rồi!Tin nhắn trả lời của Nga vừa hiện lên màn hình di động thì Trung đã nhanhtay bấm vào phím “delete”. Ném phịch cái di động xuống giường, Trungnằm gác tay lên trán và nghĩ ngợi một điều gì đó. Anh mím môi, đôi chânmày nhăn lại còn tay thì nắm chặt túi áo bên trái. À không, không phải anhđang giằng co với chiếc áo sơ mi, mà Trung đang muốn cấu xé trái tim bêntrong của mình, vì cảm giác đau đớn khi thấy nó như đang vỡ ra từngmảnh…Chỉ một tin nhắn trả lời với chữ “Uhm..” gửi đến Nga, Trung tự hỏi khôngbiết cô có hiểu được cảm giác của anh lúc này không, rồi anh cũng tự trả lờivới chính mình rằng cô sẽ không bao giờ hiểu được. Vì Nga không nên hiểu,Nga không cần phải bận tâm và chắc chắn rằng Nga đừng bao giờ biết, rằngthực ra Trung chỉ muốn nhắn cái tin kia là ”Không sao cả! Vì anh yêu em..”.Bởi một lý do Trung rất yêu Nga, nhưng đi kèm với hàng ngàn lý do khác,anh biết mình phải chôn vùi tình cảm này, mãi mãi không bao giờ được nóira…Trung quen Nga khi cô vừa chuyển về khu phố của anh cách đây 5 năm. Banđầu, Trung không thích Nga lắm vì nhìn cô có vẻ quá kiểu cách và tiểu thưđài các, không hợp với cá tính và phong cách bụi bặm như anh. Nhưng quamột vài lần trò chuyện, anh cảm thấy bên trong cái vẻ ngoài yếu đuối và hờihợt, còn ẩn chứa một cá tính mạnh mẽ và sự sâu sắc trong Nga. Hai ngườitrở thành bạn thân lúc nào không hay, chỉ biết rằng hồi ấy, sáng nào Trungcũng chở Nga đi học, trưa nào cũng chở cô về tận nhà vì cả hai học chungmột trường đại họcHai người đã trải qua rất nhiều kỉ niệm dễ thương dưới mái trường năm ấy.Nga thích một anh chàng bên khoa quản trị, Trung thu thập thông tin và làmmai cho cô bạn thân của mình tận tình. Trung bị một cô nàng cùng lớp cho“ra rìa”, Nga ở suốt trong phòng anh để an ủi hết lời. Một tình bạn kéo dàisuốt 3 năm, cho đến khi Nga có quyết định đi du học, Trung mới chợt nhậnra những tháng ngày êm đẹp không bao giờ tồn tại mãi mãi…Cuộc sống thiếu vắng Nga, mỗi buổi sáng chạy trên con đường quen thuộctừ nhà đến trường chỉ có một mình, Trung mới cảm thấy trống trải và thiếuvắng điều gì đó. Anh thèm lắm cảm giác được nghe cái giọng ngái ngủ củaNga khi ngồi sau xe anh, anh nhớ quá nụ cười như thiên thần của cô ấy khiđứng chờ anh mỗi buổi trưa tan học, và anh chỉ muốn sống lại cái khoảnhkhắc hai đứa đang chạy xe trên đường thì một cơn mưa ập đến, Nga co ro vàrun rẩy núp sau lưng anh trong cái giá lạnh của những cơn mưa chiều, nhưngnụ cười giòn tan của cô ấy trong tiếng mưa làm lòng anh cảm thấy ấm áphơn nhiều lắm..Trung lắc mạnh đầu để những hồi ức tan biến đi và đừng quay về nữa, bởi lẽbây giờ, anh chỉ còn lại một mình. Một mình dưới sương lạnh của buổi sángtinh mơ, một mình dưới buổi trưa khi trời nắng gắt, một mình đi dưới mưakhông ám áp, và một mình sống trong những hồi ức nhớ thương…Tối hôm ấy, sau khi viết những dòng nhật ký dưới ánh đèn mờ trong phòng,Trung kết thúc với một câu hỏi bằng bút đỏ “Có phải anh đã yêu em..?”, rồianh gục đầu lên bàn như muốn khóc..…Có vẻ như, khi ta chờ đợi đều gì đó trong mòn mỏi, thì điều ấy dường nhưchẳng bao giờ đến. Nhưng khi ta đã thôi hy vọng và chờ đợi, thì điều bất ngờnhất lại xuất hiện và kéo ta lên biển tuyệt vọng, đưa cho ta một cái phao hyvọng và giúp ta nổi lềnh bềnh trên những con sóng..Có muôn vàn buổi chiều Trung ngồi trước bậc thềm nhà mình chờ mong tiếnbước chân Nga quay về, để rồi khi màn đêm bao trùm lấy cả không gian vàngọn đèn trong khu phố bắt đầu hắt những ánh sáng yếu ớt xuống con hẻmyên tĩnh này, anh mới thở dài trong vô vọng rồi lặng lẽ bước vào nhà. Thếrồi một buổi chiều khi Trung đang uể oải sau một ngày làm việc bận tộn,trong đầu anh chỉ còn những kế hoạch cho dự án sắp tới của công ty, thì Ngađột ngột xuất hiện, ngay trước cửa nhà anh..Trung như không tin vào mắt mình, một niềm vui sướng khó tả len vào tậntâm hồn khiến anh cứ tưởng như mình đang bay bổng trên mây, cảm xúctrực trào làm anh phải cố ngăn dòng nước mắt hạnh phúc. Trung chỉ muốnchạy đến thật nhanh để ôm lấy Nga vào lòng, nhưng rồi lý trí nói rằng, anhvà Nga vẫn chỉ là một người bạn mà thôi.Nga xuất hiện với nụ cười thật tươi và nhìn anh trìu mến. Trung biết rằng, lẽsống của anh chính là nụ cười của cô ấy. Và anh có thể làm tất cả mọi thứ đểđổi lấy nụ cười này.- Bất ngờ không? Em đã tốt nghiệp đại học bên Sing và quay về đây làmviệc ở một công ty liên doanh với nước ngoài. Hai ta chắc có thể còn gặpnhau dài đấy, anh bạn của em ạ!- Tất nhiên rồi nhóc! Anh cứ tưởng em quên anh luôn rồi chứ. Em trở về thếnày, anh thiệt.. bất ngờ quá..- Món quà em tặng anh ngày trở về là sự bất ngờ mà!Nga vẫn thế, vẫn giọng nói ngọt ngào ấy khi trò chuyện với anh, vẫn nụ cườikháu ...