Cô nói, lúc này không nên làm gì cả, rồi cũng thế thôi, cứ ngồi đây, nhìn ra khoảng sân này, góc tối này, vài cụm dây leo này… cần làm gì chứ! Tất cả chỉ là thế thôi. Cô bảo, chỗ này đây, có khoảng thời gian dài, cô cùng người ấy bên nhau, chẳng làm gì, chưa là gì, bạn thôi, bạn cùng ngồi đốt cháy thời gian, đốt hết bao thuốc trong khói thơm ly cà phê, rồi về, chẳng cần nói bất cứ điều gì. Rồi khi quyết định chia tay, gọi nhau đến một quán...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không thanh âm Không thanh âm TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANGCô nói, lúc này không nên làm gì cả, rồi cũng thế thôi, cứ ngồi đây, nhìn ra khoảng sânnày, góc tối này, vài cụm dây leo này… cần làm gì chứ! Tất cả chỉ là thế thôi.Cô bảo, chỗ này đây, có khoảng thời gian dài, cô cùng người ấy bên nhau, chẳng làm gì,chưa là gì, bạn thôi, bạn cùng ngồi đốt cháy thời gian, đốt hết bao thuốc trong khói thơmly cà phê, rồi về, chẳng cần nói bất cứ điều gì.Rồi khi quyết định chia tay, gọi nhau đến một quán khác, không phải nơi này, nói toànchuyện vô nghĩa nhẹ nhõm tầm phào.Cô tìm quên bằng cách, hôm sau, mang theo túi xách nhỏ đựng quần áo, tư trang và tiền,đi taxi ra quốc lộ. Vẫy đại một cái ô tô nào đó, bước lên, ngồi sâu vào trong ghế, nhắmmắt, đến khi mở được mắt ra, thấy mình ở đâu đó. Tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn uống xong, nằmdài trên giường ngủ. Chỉ mở mắt dậy để ăn, để đi vệ sinh, còn lại là ngủ. Ngủ li bì nhưhành khách đắm tàu phơi mình giữa nắng nóng đại dương. Sau cơn ngủ dài là những mơmị dằng dặc, đủ để khi trở về thành phố cô và người ấy không còn gọi lại cho nhau nữa.- Thật ra thì vẫn có thể gặp qua blog hoặc facebook, luôn có cớ gì đó để bổ sung danhsách, dù chẳng cần để lại cho nhau những lời nhận xét.Cô không buồn. Cũng chẳng khi nào thấy thôi cô độc. Một mình hay khi giữa nơi đôngngười, không cần ai hiểu cô. Tất nhiên, ít ai muốn hiểu ai khi họ chưa nắm bắt đượcngười ngồi trước mặt, người đi bên cạnh, thậm chí những người đã ngủ cùng.“Có làm một điếu không?” Cô hỏi. “Tự dưng thèm hút thuốc lại, đã bỏ rồi đấy chứ, đivòng qua Bờ Hồ nghĩ thế nào mà rẽ vào bà già ngồi dưới ô mua lại một bao”.Cô đang rơi vào một không gian nào khác. Tôi chưa biết đó là đâu. Tôi ngồi im như côbảo. Tôi không nói gì, không định làm gì. Tôi nhìn tận cùng vào bóng đêm. Đêm khônghình.Tôi lấy một điếu từ bao thuốc cô vứt trên mặt bàn. Bật lửa. Ánh sáng soi một góc bàn taytôi đang run run. Bàn tay buồn và khô như củi mục. Ngón tay dài mộng mị, móng tay đểdài tô sơn đen nhìn thừa thãi ảm đạm. Ánh sáng soi một góc khuôn mặt cô, sống mũi cao,má thuôn, mắt đen, lông mi cong, da trắng lành lạnh như thủy tinh và kiểu cười nhếchmép. Tôi ghét khi nhìn cô cười thế, dù rằng không bởi do tôi.Tôi chưa từng biết đến cô cho đến ba tháng trước. Cô đang chuẩn bị một buổi biểu diễnnhỏ. Cô cần một người đệm guitar còn tôi thì được một người quen tin cậy giới thiệu. Côlà một người hát. Cô không nhận mình là ca sĩ, cũng không cho ai nói rằng mình là ca sĩ.- Tôi là người thích thì hát, không thích thì thôi. Cứ tạm hiểu thế nhé! Cô thầm thì, lúc ấy,cô rất chừng mực trong chiếc váy hoa xanh da trời trên nền đen, không tay, hở chút vai,chút ngực, ôm sát eo và đường chỉ lượn khéo. Cái chừng mực ấy thường đánh lừa mọicảm giác trong tôi.Cô mở máy tính xách tay, nhiều sợi tóc buông chùng mặt, chùng vai làm tôi khó nhìn kỹđược vẻ ngoài của cô. Tôi chỉ có thể nhìn bàn tay, bàn tay buồn, khô như củi mục. Mườingón tay buông thõng bấm phím, tranh thủ viết trên blog mấy dòng không rõ nghĩa. Khiấy, tôi ngồi sát cô, vừa đủ để tà áo của tôi chạm nhẹ trên vạt váy cô.Lần đầu tiên gặp, không hiểu sao, chúng tôi tránh ngồi đối diện.- Viết blog, để chế độ công khai, thế mà không muốn ai hiểu?Tôi vừa ngoáy thìa lanh canh vào ly sôcôla đá, vừa hỏi nhỏ, nửa muốn làm ra vẻ tự nhủ,nửa biết chắc cô nghe rõ.- Như một kiểu bông đùa nhưng chân thật thôi.Cô cười nhẹ, mép hơi nhếch lên thành dấu phẩy thiếu độ cong.- Sao thích thế?- Sẽ có người đọc mà có thể hiểu. Số đông chắc chỉ hiểu theo cách thông thường.- Người ấy… một người đặc biệt?- Bạn đặc biệt. Nói rồi cô cười châm chọc…Lần đầu tiên gặp, không hiểu sao, cô như muốn nhắc về một người nào đấy, người mà tôi- chắc hẳn - sẽ không biết mặt bao giờ.- Đệm đàn không cần kỹ thuật nhiều đâu, càng giản dị càng tốt, cứ chơi như mình thế nàothì nốt nhạc thế ấy. Mình hát cũng thế, mình không kỹ thuật, mình vứt hết mọi kỹ thuật.Mình hát cho bản thân trước tiên và cho riêng một người nữa. Chỉ cần hát cho một ngườinghe là đủ. Vẫn luôn chỉ cần một người nghe. Không thể hát nếu có ý dành cho cả đámđông…(Để cho tôi, cho riêng người nữa, không thể hát nếu có ý dành cho cả đám đông… thế thìcần gì làm mini show và mời nhiều người đến thế làm gì?) - tôi nghĩ, nhưng không hỏilại. Cô có lý do riêng mình, lý do luôn chứa ẩn nhiều mâu thuẫn. Không mâu thuẫn, làmngười thật nhạt thếch!- Chỉ cần bạn đánh phiêu. Thật phiêu. Càng phiêu càng tốt. Phiêu như đánh cho chính bạnđang cất tiếng hát. Không cần tô thêm màu gì cho mình. Bạn có con Carmen riêng củabạn. Mình có con Carmen riêng của mình. Làm sao tối ấy cho chúng nhảy cùng nhauđồng điệu một lần. Tất cả chỉ có thế…Rồi cô vào google, gõ tên cô, lôi ra mấy bản nhạc gửi trên mạng.- Mình chưa phát hành đĩa CD và có thể sẽ không ra nổi một đĩa tử tế. Đây là những bàimình hát, cũ lắm rồi, xưa lắm rồi, cách đây chừng bảy tám năm, trong một quán nhỏ.Mình chỉ hát nhạc Trịnh, không vì mộng mơ hay buồn phiền. Muốn nói chuyện với chínhmình thì đến đấy hát. Muốn thấy mình càng sống càng bình thản thì đến đấy hát. Mìnhgiờ vẫn hành nghề con buôn, đôi khi ưu phiền thì thản nhiên vay mượn nương náu vàonghệ thuật. Tạm cho là thế.- Đằng ấy nói mà như viết văn nhỉ. Có vẻ mơ hồ với mọi thứ. Ấy không biết mình là ai vàthực sự cần gì, chỉ thản nhiên tạm cho là thế… thôi sao?- À, ừ thì thế cho đỡ phải cố gắng nhiều. Giống như trò lừa đảo của một cái bóng nào đóđể mình là chính mình hoặc không phải lúc nào cũng là chính mình. Thôi, bạn nghe thửđi để xem các con Carmen có cùng tần số không rồi tính tiền nhé. Khoản này thì khôngngại, cứ yêu cầu, mình sẵn sàng trả hơn để bạn yên tâm mà nhiệt tình.Rồi cô di chuột, nhấn nút play. Tôi nghe giọng hát của cô vang vang lên từ laptop. Tôinhìn cô đầy ngạc nhiên. Không thể tin, trong bộ dạng thiếu sức sống, đầy mùi mưa ảonão, giọng nói đậm đặc những nghi ngờ và ...