Kì cuối: I found U, myself Tớ thích cậu… - Pink nói và quay lại tìm ánh mắt Blue, mắt Blue thoáng lộ sự ngạc nhiên rồi lại nhìn vô định đâu đó… Kì 3: I found you, myself21h…Pink quấn khăn giữ mái tóc ướt nhẹp cố định, ngồi vào bàn trang điểm và ngắm nhìn gương mặt nó trong gương… gương phản chiếu một gương mặt thật lạnh nhưng vẫn đẹp - một nét đẹp bí ẩn và buồn…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không thể đánh mất cậu – Kì cuốiKhông thể đánh mất cậu – Kì cuốiKì cuối: I found U, myselfTớ thích cậu… - Pink nói và quay lại tìm ánh mắt Blue, mắt Blue thoáng lộ sựngạc nhiên rồi lại nhìn vô định đâu đó…Kì 3: I found you, myself21h…Pink quấn khăn giữ mái tóc ướt nhẹp cố định, ngồi vào bàn trang điểm và ngắmnhìn gương mặt nó trong gương… gương phản chiếu một gương mặt thật lạnhnhưng vẫn đẹp - một nét đẹp bí ẩn và buồn…Pink cố cười thử để xua đi hình ảnh đó, nhưng những nỗ lực của nó chỉ lại cànglàm nó như trở nên đáng thương hơn thôi… và nó ghét sự thương hại…Pink đứng dậy, thả mình xuống giường, cố quên hết tất cả… Nó tính với tay tìmchiếc iPod thì chạm vào cuốn nhật kí của “nó”… Nó cầm lên rồi ném đi, thế mànghĩ đi nghĩ lại kiểu gì, nó lại đi nhặt lại cuốn nhật kí đó…mở ra trang của ngàyhôm nay…“… Pink à, giờ tớ cũng chẳng biết nói gì với cậu cả… tất cả chuyện này đến chỉ vìtớ quá vô tâm mà thôi, tớ xin lỗi… Cuộc sống này là của cậu, tòan quyền cậu địnhđọat cả, tớ chỉ mong cậu hạnh phúc và luôn cười như Pink ngày trước mà thôi… À,thứ 2 tuần sau 9h, cậu nhớ ra gần hồ bơi khu B nhé, chút rắc rối tớ gây ra và tớ xincậu hãy giúp tớ giải quyết lần cuối đi mà… Dù gì, hãy sống thật với mình đi nhé,đừng kìm chế bằng lí trí nữa ,không cậu sẽ đánh mất bản thân mình luôn đấy… Tớyêu cậu và dù cậu không muốn, tớ vẫn luôn bên cậu, Pink à…”Sống thật ư…?!? Pink không nghĩ là mình sẽ làm được, cuộc sống quá nhiều thứ,bao quanh nó chỉ là sự giả tạo, kiếm đâu ra người nó có thể gửi trọn niềm tin, kiếmđâu ra nơi mà ở đó nó có thể là chính mình… Không thể… Lòng nó trống rỗng,chẳng có tí cảm xúc gì , không vui, không buồn, không đau đớn hay nuối tiếc gì cả,mắt nó nhìn trân trân đi đâu đó, không chính xác nhắm vào vật gì, và không chớpmắt… nó ở đó – vô hồn ?!? Trời tối rồi trời lại sángThứ 2 tuần sau…9h…Pink đối diện Blue… mất một khỏang thời gian để Pink có thể ngồi xuống gầnBlue và hai đứa tiếp tục im lặng… Việc Orange nhờ hóa ra là thế này đây, nhưngnó vẫn không hiểu thực sự mục đích của Orange là gì…Nó nhắm mắt lại và ráng dò lại trang nhật kí hôm qua, tất cả mở ra trước mắt nónhư một cuốn sách mà khi nó đọc trang này thì trang sau, sau nữa đều đã đượcOrange viết cả rồi…- Tớ thích cậu… - Pink nói và quay lại tìm ánh mắt Blue, mắt Blue thoáng lộ sựngạc nhiên rồi lại nhìn vô định đâu đó…Im lặng. Pink đã thực hiện lời “giáo huấn” của Orange, lời nói thoát ra khỏi miệngnó nhẹ như sự vô tình, sự vô tình có chủ đích và cố gắng… Giờ nó thấy nhẹ hẳn.Nó không mong gì ở một kết thúc có hậu, đơn giản vì nó thấy nói ra thì nó sẽ cảmthấy đang “sống” mà thôi…Pink đứng dậy và tính dợm bước đi.- Hết tháng này tớ bay sang Đức rồi Pink ạ…Pink quay lại, Blue gọi tên nó thật dịu dàng nhưng sao lại khiến nó giật mình vàsửng sốt đến sức…- Cậu biết hết à ?!?- Orange có kể tớ nghe, chỉ có điều tớ không hiểu ý cậu ấy muốn gì khi yêu cầu tớra đây thôi. Giờ thì tớ đã hiểu. Lúc cậu mới ra đây tớ nghĩ cậu là Orange, nhưngngay khi nhìn vào mắt cậu thì tớ đã biết cậu là Pink rồi.- Vậy còn việc cậu nói cậu sang Đức ?!?- Ba mẹ tớ bên ấy và họ muốn đón tớ qua học luôn chứ không phải đợi thi tốtnghiệp xong như tớ dự kiến… Bên ấy tớ đựơc chu cấp và điều kiện học tốt hơnnhưng tớ lại cần nhiều hơn như thế, thứ mà bên ấy tớ không thể có hay mua đượcnên tớ về Việt Nam sống với bà. Ngọai tớ cũng già rồi nhưng bên ngoại tớ thấy ấmáp hơn nhiều… - Blue nhìn Pink- Chỉ còn mấy ngày nữa là tớ bay rồi, Orange cũng chưa biết điều ấy đâu, dạo nàytớ không thấy cậu ấy …Về chuyện cậu vừa nói, tớ cũng không chắc chắn về nhữngcảm xúc bây giờ của mình vì nó bị tác động bởi nhiều yếu tố quá nên tớ chỉ có thểnói là tớ đi rồi tớ chắc chắn sẽ về thôi, và lần tới về tớ sẽ cho cậu câu trả lời nhé, côbạn ngốc xít…Blue đứng lên, đặt hai tay lên vai Pink và cúi xuống đặt lên trán cô bé một nụ hôn– nụ hôn của sự kính trọng và hi vọng…Chiều buông xuống, ánh nắng vẫn gắt đến khó chịu, Blue đi rồi, chỉ có nước mắtPink là mãi rơi thôi…Pink đã từng hỏi nếu cuộc sống không có Orange thì sẽ thế nào… và giờ nó biếtcâu trả lời rồi…Nó không để mất Orange mãi đâu, vì một tình yêu thóang qua màmất Orange ư, không sai khi Blue gọi nó là ngốc xít…“…All I know is Im lost without you Im not gonna lie, how am I going to bestrong without you I need you by my side….”Orange choàng tỉnh, nó chớp chớp mắt nhìn không gian xung quanh mình, mộtgiấc ngủ dài mà không ngờ nó còn thức dậy được… Việc đầu tiên nó làm là đọcnhật kí Pink viết trong suốt hơn 1 tuần qua, vui vì câu chuyện cổ tích nó viết nên ítnhất cũng kết thúc tàm tạm… Chỉ có điều nó không ngờ Blue chuẩn bị bay đithôi… Đi mà tính không chào hỏi ai à, hư thật, mai cậu ta sẽ biết tay tớ… Trời tối rồi trời lại sáng8h… - Tính vù mà không từ biệt ai à…Orange nhảy vào bất ngờ làm Blue khôn ...