Danh mục

Không yêu đừng lấy

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 165.27 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chị cười. Nụ cười rõ ràng là chị đang rất vui. Mà niềm vui không dễ dàng giấu trước mặt tôi, hoặc là với tôi hẳn chị không muốn giấu. Lúc chị cười, mái tóc mong mỏng hơi có vẻ phóng khoáng chứ không bị cột chặt, gọn ghẽ như các bà cùng tuổi của chị cũng rung rung, vài sợi lòa xòa trước trán. Tôi đoán chị đang có chuyện gì vui lắm chứ không chẳng khi nào chị cười tới cỡ đó. Đợi chị kết thúc cuộc gọi, tôi chọc: - Hôm nay có gì mà chị tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không yêu đừng lấy Không yêu đừng lấy TRUYỆN NGẮN CỦA THUỶ HƯỚNG DƯƠNGChị cười. Nụ cười rõ ràng là chị đang rất vui. Mà niềm vui không dễ dàng giấu trước mặttôi, hoặc là với tôi hẳn chị không muốn giấu. Lúc chị cười, mái tóc mong mỏng hơi có vẻphóng khoáng chứ không bị cột chặt, gọn ghẽ như các bà cùng tuổi của chị cũng rungrung, vài sợi lòa xòa trước trán.Tôi đoán chị đang có chuyện gì vui lắm chứ không chẳng khi nào chị cười tới cỡ đó. Đợichị kết thúc cuộc gọi, tôi chọc:- Hôm nay có gì mà chị tôi như hoa thế hả?- À, lát nữa về nhà chị nhá, bố thằng Tâm ra. Ông ấy đang ở nhà rồi.- Ô vậy sao? Thế thì chị em mình về ngay thôi. Chứ để ông chờ sao đành? Tôi giục chị.- Đừng lo, đã có thằng Nguyên nó giữ. Thằng Nguyên giỏi giữ người lắm em ơi.Chị nói bằng cái giọng chứa chan tự hào, sung sướng. Này, lát em về dòm mặt bố thằngTâm nhé. Ổng kém chị mười tuổi. Chị giơ mười ngón tay lên, khua khua trước mặt tôi.Tôi không tin vào tai mình hỏi lại. Mười tuổi á? Sao… sao lại kém nhiều thế?- Hừ. Thế đấy, thế mới có chuyện để nói chứ.Chị em tôi mới chơi với nhau vài tháng nhưng chẳng hiểu sao rất hợp nhau. Chị ít nói vềmình, nhưng tôi biết chị là người rất nghị lực và có bản lĩnh. Không nghị lực thì làm saochị một mình nuôi được ba đứa con của ba người chồng ngoan ngoãn, trưởng thành đếnvậy?Nhìn chị, vẻ ngoài giản dị, áo quần không phải dạng model lắm nên có thể nhiều người sẽnghĩ giống như tôi lúc đầu mới gặp là chị cũng sẽ nhàn nhạt, sẽ chẳng có gì đáng phảichú ý.. Nhưng phải gần gũi, gần gũi nhiều lắm mới hiểu được chị là người có kiến thứckhá rộng về nhiều lĩnh vực nhất là những gì liên quan tới ngành học Nông nghiệp cho dùchị mới ra khỏi rừng mới vài năm. Bố thằng Tâm bỏ Sài Gòn về Ban Mê cũng là vì chị.Cứ nhìn vào cách ứng xử đầy nhũn nhặn của người có học vấn và cách nói năng điềmđạm của chị, tôi cứ tự hỏi sao chị đủ can trường dám bỏ cả ba người chồng để một thân,một mình như vậy.- Có gì khó hiểu đâu em? Quan điểm của chị, không yêu thì đừng lấy.- Chị không yêu, sao còn có thằng Tâm?- Cô bé ơi. Ngày đó ở trong rừng, chị đã có thằng Trung và thằng Nguyên rồi. Ba mươibảy tuổi, hai đứa con, lại là phụ nữ có trình độ đại học duy nhất ở rừng và không xấu. Ởtrong xó rừng, ba mẹ con chỉ có cái nhà nhỏ xíu bằng lỗ mũi con voi, xung quanh là bạtngàn café, bạt ngàn rừng, bạt ngàn của âm vang cồng chiêng của người Ba Na, Ê đê. Thếlà chị lọt vào tầm ngắm của Tám Luông - Giám đốc Nông trường. Ổng mấy lần cho quânđánh xe tới tận nhà chị kêu chị lên gặp ổng. Chị không lên, ổng đích thân xuống nói “emlàm vợ nhỏ anh đi, mọi việc anh lo hết, đừng có ngại thị phi, anh ở đây, đứa nào dám…”.Chị bảo “nếu em nói không thì sao?” Ổng bần thần, rồi đỏ mặt lớn giọng “không thì điđóng gạch!” .Đóng thì đóng, chị sợ gì. Từ ngày hôm sau chị cơm nắm, cơm đùm xuống với công nhânnông trường. Không dè, bà cô thị thành - kỹ sư bằng đỏ đóng gạch năng xuất gấp ba côngnhân giỏi.Kể đến đây, chị phá lên cười giòn tan.- Sao lại chịu khổ quá vậy? Sao chị không lấy phứt ông Giám đốc cho rồi.- Cái cô bé này, tưởng nhà văn, nhà thơ là phải nhạy cảm lắm chứ. Không yêu sao lấy?- Ờ, ờ… rồi sao lại lấy bố thằng Tâm?- Thì ngày nào chị cũng đi đóng gạch, người ngợm lúc nào cũng bẩn thỉu, hôi rình. Bốthằng Tâm người Sài Gòn, mới được điều về đây công tác, bởi vậy ngày nào cũng chạmmặt đôi ba lần. Không ngờ ổng mê mình hồi nào, cứ lẽo đẽo theo về nhà. Chị không thèmđể ý vì nghĩ làm gì có chuyện anh con trai cao tới mét tám, trắng trẻo, hiền lành lại kémchị mười tuổi lại đi mê cái bà nạ dòng. Ấy thế mà ổng gan lắm, chị đuổi cỡ nào cũngkhông đi, tối đến ổng dọn dẹp nhà cửa, đỡ thằng Trung, thằng Nguyên học hành, lấynước. Tối đến đi ngủ, ba mẹ con nằm dưới sàn nhà, chị cho ổng nằm giường. Nhà hẹp,giường với sàn sát sạt nhau. Ban ngày đi làm mệt nên đêm đến chị đặt mình xuống là ngủkhông biết trời đất là gì, không biết có mặt ổng luôn. Đến hôm thứ ba thì ổng mò xuống,lần tìm chị. Chị sợ, xua ổng mà không dám to tiếng vì sợ các con dậy. Thế là chị cứ ngồingủ để cảnh giác. Bố thằng Tâm bảo chị: “Để xem mẹ thằng Nguyên ngồi ngủ như thếđược bao lâu, tôi cứ ở đây, mẹ nó đuổi tôi cũng không đi, vì tôi đã trót thương mẹ nórồi”.Chị không ghét bố thằng Tâm vì ổng dễ thương lắm nhưng thật tình chị ngại, ngại nhưcon chim đậu cành cong, ngại như con voi rừng một lần sa xuống hố.Kiểu này là dai dẳng đây. Chị báo cáo ông Tám Luông, có người quấy rầy mẹ con em,anh giải quyết đi chứ đàn bà con gái, biết làm sao?Ông Tám Luông giận lôi đình, mình đã không lấy được mụ đàn bà nạ dòng, lại có thằngdám qua mặt mình ư? Ông gửi thông báo tới toàn nông trường, những ai vi phạm chuyệnvợ con ngoài luồng, ban ngày đi làm, tối đến phải tập trung vào một chỗ, điểm danh đànghoàng, có người kiểm tra giám sát đàng hoàng, đêm ngủ ở đó, sáng thả ra đi làm tiếp.Sáu người trong nông trường bị vào sổ đen, trong đó có ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: