Danh mục

Khu rừng tình yêu

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 171.88 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lửa vẫn cháy đều đều, ngôi nhà yên ắng trong màn đêm tĩnh mịch, dường như chỉ nghe thấy âm thanh từ tiếng củi nổ thỉnh thoảng lại tí tách một cách khe khẽ. Mẹ Ban lấy thêm củi chất vào bếp lửa đang cháy, mùa đông này trời rất lạnh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khu rừng tình yêu Khu rừng tình yêuLửa vẫn cháy đều đều, ngôi nhà yên ắng trong màn đêm tĩnh mịch, dườngnhư chỉ nghe thấy âm thanh từ tiếng củi nổ thỉnh thoảng lại tí tách một cáchkhe khẽ. Mẹ Ban lấy thêm củi chất vào bếp lửa đang cháy, mùa đông nàytrời rất lạnh. Bà đi đi lại lại trong căn nhà sàn rộng thênh cho đỡ trống trải,đã một mùa nương trôi qua mà ông không đến. Ánh trăng đã mờ dần, tiếngcon gà rừng gáy báo sáng vọng về mẹ Ban chuẩn bị vo gạo đồ xôi, còn hơnhai tiếng nữa trời mới sáng hẳn nhưng bà không đi ngủ được nữa.Bà lấy thịt lợn treo trên gác bếp bỏ vào cùng với chõ xôi, mùa đông năm nayhầu như ngày nào mẹ Ban cũng chỉ ăn xôi với thịt lợn gác bếp1. Nhiều lúcbà rất thèm rau rừng, nhưng mùa này rau rừng ăn đắng lắm mà cũng chả cómấy, phải đợi đến mùa xuân. Xôi chín, mẹ Bun lại đi lấy nồi nước bỏ ít câythuốc vào đun để uống, thịt đã xôi xong bà lại đem nướng trên than hồng.Trời hãy còn tối lắm, mẹ Ban đến bên khung cửi dệt vải cho đến tận lúcsáng. Khi bình minh lên vẫn như thường lệ, việc đầu tiên mà mẹ Bun thườnglàm vào lúc sáng sớm là nhìn về phía khu rừng Pá Ban. Khu rừng thânthương, nơi chứa đầy những kỉ niệm của tuổi trăng rằm, của thời thiếu nữ vàcủa bóng chiều trong đời người phụ nữ. Bà thường nhìn về nơi đó với đôimắt mong ngóng, như thể bà đang mong ngón người đàn ông bản CòKhưởm vậy.Bà muốn đi tới đó, nhưng không biết đi để làm gì, củi đã chất đầy dưới sànnhà, cây thuốc đã hái từ đầu mùa đông vẫn còn nhiều. Mùa này trên rừngchẳng có thứ măng rau gì, suối nước chảy từ các khe đá cũng đang mùa cạnnước. Biết bao lần bà định lên rừng nhưng vì những lí do đó mà bà lại ngầnngừ, chả đi nữa dù trong lòng bà biết rõ mình muốn đi tới khu rừng khôngphải vì cần những thứ đó. Mà là vì một người, vì người bà nhớ và luôn mongmuốn được gặp, nhưng nếu thấy bà về mà không mang theo gánh củi, nắmthuốc hay rau cỏ gì thì khi người ta hỏi bà không biết sẽ phải nói dối thế nào.Người dân bản Ven hay săm soi lắm, chuyện này mà đến tai các con bà thìkhông biết chúng nó sẽ nghĩ thế nào. Nhưng nếu như ông Hặc đang chờ bà ởnơi đó thì sao, đã qua một mùa nương không gặp, không biết vết thương ởchân ông giờ thế nào rồi.Vừa cho con lợn, con gà ăn xong thì cháu ngoại của bà dắt con bò đến, đó làthằng Pản con của Ban, con gái cả của bà lấy chồng ngay trong bản. Thằngbé bảo hôm nay là chủ nhật, được nghỉ học nên mẹ nó bắt nó đi chăn bònhưng nó lại muốn đi chơi cùng các bạn ở lớp nên sang nhờ bà đi chăn hộ.Mẹ Ban nhớ ngay đến rừng Pá Ban và bảo đứa cháu:“Cứ buộc nó vào cột nhà ấy, để lát nữa tưới vườn xong bà đưa nó lên PáBan, tiện xem có quả Sung không. Lâu rồi chẳng được ăn quả Sung chấmtương bà thấy thèm quá”.Thằng bé Pản sung sướng vì được bà ngoại đồng ý dễ dàng như thế, nó quêncả buộc con bò lại cho bà nó mà chạy đi luôn. Mẹ Ban chuẩn bị đồ, mangtheo nước và đồ ăn trưa rồi dắt con bò lên rừng, trong lòng bà khấp khởi hyvọng. Mẹ Bun dẫn con bò đi vào sâu trong rừng, đến tận chỗ con suối nhỏmà bà vẫn mong nhớ, đi hết cánh rừng này là đến bản Cò Khưởm… Bà nhớngày nào khi mà bà gặp ông Hặc ở chỗ dòng suối này, lúc ấy đang là đầumùa đông bà vào rừng chăn bò vừa lấy củi. Trong lúc mải lấy củi bà để lạcmất con bò, đi tìm mãi bà mới thấy nó ở bên bờ suối này nhưng lại đượcbuộc vào một cái gốc cây. Chính xác đó chính là con bò của bà nhưng thật lạkhông biết ai đã buộc nó vào đó không biết là với ý tốt hay ý xấu. Cởi dâybuộc con bò ra thấy hình như nó đã ăn no cỏ rồi, nhìn quanh cũng chẳngthấy ai bà cứ ngần ngại chẳng dắt con bò đi luôn. Được một lúc thì có mộtngười đàn ông ôm một bó cây Mây đi tới, thấy bà ông thả cây gỗ xuống vànói.“Thì ra đây là con bò của bà đấy à, tôi thấy nó đến ăn cỏ ở đầu suối chỗ tôiđang chặt gỗ. Tôi thấy nó cứ đi mà chẳng thấy chủ đâu, tôi nghĩ là có ai đãđể lạc mất bò nên buộc vào đây. Chứ để nó đi xa hơn thì khó tìm thấy lắm”.Mẹ Ban mỉm cười ngại ngùng cảm ơn ông, lúc dắt bò qua suối để đi về bà bịtrượt chân ngã, người đàn ông chạy đến đỡ bà dậy. Lúc dìu bà lên bờ, cả haingười mới mặt đối mặt với nhau khi ông cúi xuống nhìn khuôn mặt tái métvì cái chân đau của bà, bà cũng ngẩng mặt lên để nhìn rõ người mình mangơn. Cả hai bỗng sững sờ, bao nhiêu ký ức xưa chợt ùa về. Đã bốn mươi nămxa cách, người đàn ông vẫn nhận ra đôi mắt đen đáy, long lanh như ươn ướtngày nào dù giờ đây nó đã hơi mờ đục đi. Bà cũng thế, những nếp nhăn,những đốm bạc trên mái tóc không làm ông khác mấy so với ngày xưa, vớibà hình ảnh của ông vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí. Phải một lúc sau ôngmới nghẹn ngào cất lên lời:“Bà là Ban Mi đấy ư, ngày trước ở bản Càng?”“Còn ông là Hặc?”Chính khu rừng này đã đưa họ một lần lại trở lại gặp nhau, xung quanh họ làdòng suối, tảng đá, cái cây cảm giác như tất cả vẫn còn nguyên vẹn như thểchúng đã tồn tại vĩnh cửu vậy. Nơi này nằm giữa rừng sâu nên ít khi ngườita đặt chân đến, nhưng con trâu, con bò khát nước thường hay bị lạc đếnđây. Năm mười sáu tuổi Ban Mi là ...

Tài liệu được xem nhiều: