Dịch giả: Trần Thiện Huy Nguyên tác: The Garden with Forking Paths Ở trang 22 cuốn Lịch sử thế chiến thứ I của Liddell Hart có viết rằng một cuộc tấn công vào chiến tuyến Serre-Montauban của 13 sư đoàn quân Anh (được 1,400 khẩu pháo các loại yểm trợ) được trù tính cho ngày 24 tháng 7, 1916, đã phải hoãn lại cho đến buổi sáng ngày 29.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khu vườn có những lối đi phân nhánh Khu vườn có những lối đi phân nhánh Dịch giả: Trần Thiện HuyNguyên tác: The Garden with Forking PathsỞ trang 22 cuốn Lịch sử thế chiến thứ I của Liddell Hart có viết rằng một cuộc tấn côngvào chiến tuyến Serre-Montauban của 13 sư đoàn quân Anh (được 1,400 khẩu pháo cácloại yểm trợ) được trù tính cho ngày 24 tháng 7, 1916, đã phải hoãn lại cho đến buổi sángngày 29. Những cơn mưa như trút nước đã gây ra sự chậm trễ này theo như Đại úyLiddell Hart ghi nhận; chỉ là một sự chậm trễ nhỏ nhoi không quan trọng gì, tiện thể cũngnói thêm cho rõ.Lời khai dưới đây, được ghi lại từ miệng một vị Tiến sĩ có tên Yu Tsun, cựu giáo sư Anhvăn ở trường Trung học Đức tại Thanh Đảo, và được ông ta đọc lại để kiểm tra nội dungvà ký tên xác nhận, đã rọi một tia sáng bất ngờ vào toàn bộ vụ việc. Hai trang đầu củavăn bản đã bị lạc mất.”… rồi tôi gác máy điện thoại. Ngay lập tức, tôi nhớ ra giọng nói vừa trả lời bằng tiếngĐức. Đó là giọng của Đại úy Richard Madden. Sự có mặt của Madden trong căn hộ củaViktor Runenberg có nghĩa là đã đến lúc chấm dứt những nỗi phập phồng lo âu củachúng tôi, cũng như – điều này lại có vẻ, hoặc đúng lý thì phải có vẻ, giống như mộtchuyện thứ yếu đối với tôi – đến lúc chấm dứt tính mạng của chúng tôi. Việc đó cho biếtlà Runenberg đã bị bắt giữ hoặc sát hại.[1]Trước khi mặt trời lặn, tôi sẽ cùng chịu chung số phận. Madden là một kẻ không bao giờbiết khoan nhượng. Hay nói cho đúng thì hắn bị buộc phải không biết khoan nhượng.Một tên người Ireland phục vụ cho nước Anh, một kẻ bị buộc tội trễ nải và có thể cả tộiphản bội, hắn sao lại có thể bỏ lỡ không chụp lấy và đội ơn một cơ hội tuyệt vời như vậychứ: cơ hội phát hiện ra, bắt giữ, và cũng có thể là hạ sát hai điệp viên của Đế chế Đức.Tôi đi lên phòng mình, làm một chuyện phi lý là khoá cửa lại rồi nằm ngửa ra trên chiếcghế bố hẹp bằng sắt. Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy những mái nhà quen thuộc và vầng mặttrời lúc sáu giờ tối khuất sau mây. Có vẻ thật khó thể tưởng tượng nổi là một ngày nhưngày hôm nay, không có điềm báo hay dấu hiệu gì, lại là ngày tôi gặp cái chết khôngtránh khỏi. Mặc dù có một người cha như người cha quá cố của tôi, mặc dù đã từng làmột đứa trẻ trong khu vườn đối xứng của Hai Feng, tôi rồi cũng phải – ngay lúc này –chết ư? Rồi tôi ngẫm ra rằng mọi sự đều đến với con người vào ngay lúc này. Đã từng cóbao thế kỷ chồng lên thế kỷ, nhưng chỉ trong thời khắc hiện tại mới là lúc mọi thứ diễnra; có vô số con người trong không trung, trên mặt đất và dưới biển, nhưng tất cả nhữnggì thật sự đang xảy ra chỉ xảy ra cho tôi mà thôi…. Sự hình dung cực kỳ khó chịu lạikhuôn mặt như mặt ngựa của Madden đánh dạt những ý tưởng mông lung đó. Giữa cơnthù hận và kinh hoảng (giờ đây nói đến kinh hoảng đối với tôi chẳng còn nghĩa lý gì, khimà tôi đã đùa cợt với Richard Madden, khi mà cần cổ tôi đang mong mỏi vòng dây thònglọng) tôi nhận ra là vị lính chiến loạn động và chắc chắn là đang rất vui sướng kia khônghề ngờ rằng tôi đang nắm giữ Điều bí mật. Địa danh chính xác nơi đặt pháo đội mới nhấtcủa người Anh bên sông Ancre. Một con chim vụt qua bầu trời xám và trong sự mùquáng, tôi chuyển dịch nó sang thành một chiếc máy bay và từ chiếc máy bay đó sangnhiều chiếc khác (bay trên nền trời nước Pháp) xoá sổ căn cứ pháo binh kia bằng bomném thẳng. Chỉ cần làm sao miệng tôi, trước khi bị bắn tan bằng một viên đạn, có thể kêuto được cái tên bí mật ấy để tận bên Đức cũng nghe được… Tiếng nói tự nhiên của tôi thìrất yếu. Làm sao tôi bắt nó vượt không gian tới được tai của Tư lệnh? Đến tai gã bệnhhoạn và đầy thù hận đó, kẻ không biết gì về Runenberg và tôi ngoài chuyện chúng tôiđang có mặt ở Staffordshire, và giờ đây đang uổng công chờ đợi báo cáo của chúng tôitrong căn phòng u ám của ông ta ở Berlin trong khi đọc miệt mài các loại báo chí…. Tôinói thành tiếng: Mình phải trốn. Tôi ngồi thẳng dậy không một tiếng động, trong sự imlặng một cách hoàn toàn chẳng để làm gì, cứ như là Madden đang nằm chờ tôi sẵn vậy.Vì cái gì không rõ – có lẽ chỉ là ý muốn phô trương rằng phương tiện trong tay tôi chỉ làcon số không – tôi lục lại hết túi quần mình. Tôi thấy những gì tôi biết chắc mình sẽ thấy.Chiếc đồng hồ Mỹ, sợi xích bằng kền và đồng tiền vuông, xâu chìa khoá với những chiếcchìa vô dụng rành rành tội chứng dùng để mở cửa căn hộ của Runenberg, cuốn sổ, một láthư tôi quyết định hủy ngay lập tức (và đã không hủy), một đồng bảng, hai đồng shillingvà mấy đồng tiền xu, bút chì xanh và đỏ, khăn tay, khẩu súng với một viên đạn. Tôi cầmkhẩu súng trên tay và ước lượng sức nặng của nó để khơi gợi lòng dũng cảm của mìnhmột cách hoang đường. Tôi nghĩ mơ hồ rằng tiếng súng nổ có thể vọng đi được rất xa.Trong mười phút, kế hoạch của tôi đã hoàn chỉnh. Niên giám điện thoại liệt kê tên củamột người duy nhất có thể chuyển đạt được thông điệp; ông ta sống ở khu ngoại ôFenton, cách đó chưa tới nửa tiếng đi xe lửa.Tôi là m ...