Danh mục

Khu vườn và tiếng chim

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 219.62 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi những cuộn mây bắt đầu dệt hoa văn trên nền trời cao vời vợi, cỏ cây hoa lá vẫn còn đọng sương mai, gió lồng lộng từ bốn phương thổi tới, thì trên tàn cây mận, con Chìa Vôi bắt đầu cất tiếng hót. Tiếng hót của nó không thánh thót như Họa Mi, không du dương như Hoàng Anh, tiếng hót của nó chân chất, mộc mạc và quen thuộc đến nỗi một đứa trẻ cũng có thể nhận ra đó là tiếng Chìa Vôi. Đôi chân nhỏ nhắn và cao lều khều như bình vôi. Thân hình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khu vườn và tiếng chim Khu vườn và tiếng chim TRUYỆN NGẮN CỦA KIM QUYÊNKhi những cuộn mây bắt đầu dệt hoa văn trên nền trời cao vời vợi, cỏ cây hoa lá vẫn cònđọng sương mai, gió lồng lộng từ bốn phương thổi tới, thì trên tàn cây mận, con Chìa Vôibắt đầu cất tiếng hót.Tiếng hót của nó không thánh thót như Họa Mi, không du dương như Hoàng Anh, tiếnghót của nó chân chất, mộc mạc và quen thuộc đến nỗi một đứa trẻ cũng có thể nhận ra đólà tiếng Chìa Vôi.Đôi chân nhỏ nhắn và cao lều khều như bình vôi. Thân hình mảnh dẻ với lớp lông đenmượt trên lưng, hai sọc trắng chạy dài theo cánh cùng cái bụng trắng tinh như loại vải“siêu” sang trọng, con Chìa Vôi xinh xắn nhảy tung tăng trong cành lá. Nó chọn mộtcành mận cao nhất, với dáng vẻ đầy tự tin, khoan thai, nó ngẩng nhìn bầu trời cao rộngrồi bắt đầu cất tiếng hót. Giọng hót của nó như một bản nhạc ngắn, đôi khi luyến láy thậtlãng mạn, trữ tình ... là.. lá....la....la.... la.....Nó hót truyền cảm, say đắm đến nỗi từ cây xoài cát Hòa Lộc, cây nhãn tiêu Huế, cây vúsữa Lò Rèn, mấy chị Vành Khuyên, Vàng Anh, chú Sáo Trâu, Chích Chòe Lửa lập tứcđáp lại.Đó là cái lệ mừng nhau buổi sáng hay khúc nhạc dạo đầu gọi nhau đi tìm mồi trong buổisớm mai. Không ai biết được, chỉ biết khi nghe tiếng hót của chúng, lòng người thấy rộnvui và thanh thản đến lạ thường.Tôi bước ra bờ ao nhìn bầy chim đã vỗ cánh trên trời cao, thầm tiếc sao chúng nó hót ítquá. Chúng vội vàng chi ! Buổi sáng còn sớm và đẹp như thế này.Trên đám bìm bìm cạnh bờ ao chỉ còn một chàng Bói Cá đang chăm chú theo dõi conmồi. Trong chốc lát, nó vụt tung cánh sớt ngang mặt nước và nơi chiếc mỏ nhỏ xíu, mộtchú lìm kìm còn ngúc ngoắc cái đuôi nhọn hoắt.Tôi bỗng thở dài. Đàn chim của tôi bay đi hết rồi. Còn tôi cũng sẽ rời bỏ nơi này. Khuvườn sang cho người khác, không biết bầy chim còn tiếp tục xây tổ hay nó lại làm kiếplãng du, di chuyển về nơi nào đó thích hợp cho cuộc đời nó. Cũng như tôi, tôi phải đi vềmột thành phố lớn để lo cho đám con đang học hành, sẽ không còn được ở trong ngôi nhàxinh xắn cạnh một dòng sông, có vườn cây mát rười rượi, quanh năm cho trái chín ngọtngon và mỗi sáng sớm trong lành được nghe bản giao hưởng của đàn chim thân thuộc.Chiếc xe tải chất khẳm đủ những gia dụng cần thiết. Con gái tôi gói ghém tất cả. Mộtmiếng vải cũ nó cũng đem đi, nó bảo trên đó vật giá đắt đỏ, một cái nùi giẻ có khi tìmkhông ra. Thằng con trai thì khuyên nên bỏ bớt lại, bây giờ đồ đạc hiện đại, đem thứ cũrích người ta cười. Lấy đi, bỏ lại, cuối cùng vật gì cũng tiếc, cả cây kiếm, chiếc gươngbằng gỗ thằng con đẽo làm trò chơi đánh giặc nó cũng mang theo.Chiếc xe lừ đừ chạy dưới nắng trưa, người tài xế trách móc:- Chị dọn đồ lâu lắc quá, vô thành phố giờ này bị cao điểm rồi.Tôi im lặng nhìn đám khói đen đặc của hàng xe phía trước đang tuôn ra. Xe nhích đi từngđoạn, còi bóp inh ỏi. Người tài xế len lách vào những khoảng trống, cố vượt lên. Khi rakhỏi vòng vây, ông thở phào, quay sang tôi nói giọng oang oang:- Thoát rồi! Chắc vô kịp đó.- Xuống đồ đạc xong anh quay về kịp không?- Không kịp đâu, phải đợi qua giờ cao điểm, lơ mơ họ phạt chết.- Vậy anh về nhà tôi ăn cơm, nghỉ ngơi rồi về.- Cám ơn chị. Tôi có đem cơm nước đầy đủ, đừng lo.- Nghề của anh chạy ngoài đường tối ngày vất vả quá, nội hít thở ba cái hơi khói nàycũng đủ chết.- Dà. Riết rồi quen. Nghề nào nghiệp nấy mà chị.Tôi mỏi mệt ngả người trên chiếc ghế nệm nóng hầm hập muốn bỏng lưng, mặt bị phủđầy bụi, mũi hít đầy khói xăng.***Nhỏ em với đám cháu ùa ra. Mỗi đứa mang xách hai, ba món, ì ạch như lũ kiến vác gạovề hang.Căn nhà thuê nằm trong con hẻm cụt. Bề ngang ba mét, bề dài chín mét không chứa hếtđồ đạc. Bao bị, thúng mủng nằm ềnh ra khắp nhà. Con em tôi bảo:- Từ từ rồi dọn dẹp. Đâu cũng vào đó thôi. Trên này là vậy đó, chật hẹp chứ không nhưdưới quê.Nhỏ cháu khuyên:- Dì bỏ bớt đồ đạc cũ đi. Chợ bán đồ mới đẹp mà rẻ rề hà!Chị nó nạt:- Mày sang quá hén. Đã chở lên đây rồi bỏ, mua cái khác chi cho tốn tiền.Trên này trămthứ trăm mua không như dưới quê đâu.Tôi cười buồn:- Sẵn xe tao chở luôn chớ có những thứ đáng chở mà chở đi không được.- Thứ gì mà chở đi không được vậy dì?- Khu vườn có tiếng chim của tao.Con cháu ngã ra cười như nắc nẻ. Nó nói tưởng vàng bạc gì chứ tiếng chim làm sao chởđược, dì Hai này quê thật.Đêm thành phố với những dãy đèn hoa giăng đầy lộ. Dường như về đêm nó mới khoe hếtvẻ đẹp rực rỡ, kiêu kỳ. Thành phố trẻ tràn đầy sức sống. Nhà hàng sang trọng, buildingcao tầng, những ngôi nhà chọc trời đang được xây dựng, từng ngày từng giờ thay da đổithịt, nó cố vươn lên để sánh vai với cường quốc năm châu.Đêm. Người ta ăn chơi giải trí, người ta học hành, dân lao động sống bằng những nghề vềđêm cố bỏ sức lực ra để kiếm thêm tiền. Thành phố cũng còn biết bao bộn bề, ngổnngang của một đất nước thời hậu chiến.Khi đến đầu ngõ quẹo vào nhà, thằng con tôi chỉ vào cái hẻm đối diện mờ ánh đèn, nóikhẽ:- Nó đó mẹ!- Nó là ai?- Thì mấy thằng ma cà rồng đó!Tôi nhìn hai cậu thanh niên có nước da xanh tái đang chụm đầu dưới cột điện, hỏi:- Sao con biết?- Đêm nào con đi học ngang đây cũng thấy tụi nó dụm năm dụm ba mà sợ hết hồn.- Tao sợ mấy thằng đó nên mới lên đây với tụi bây, lên đây ở chen chúc như vầy ngộpthở quá.- Dần dần rồi mẹ sẽ quen. Hồi con mới lên cũng vậy đó.Tôi chép miệng, thở dài:- Chắc tao không quen nổi rồi. Tao nhớ bầy chim dưới mình quá!Nó cười:- Gì chớ chim, con mua cho mẹ vài con, nó ríu ra ríu rít tối ngày, tha hồ mà nghe. Trênnày có tiền mẹ mua tiên cũng có huống hồ gì chim. Thành phố mình lớn như vầy, vănminh hiện đại lắm mẹ ơi.Nó thuyết cho tôi nghe về mô hình tương lai của thành phố, nó mơ ước trở thành kỹ sưxây dựng giỏi tay nghề.Nghe nó nói, tôi bỗng vơi bớt nỗi buồn. Ba năm nữa nó sẽ tốtnghiệp kỹ sư xây dựng, biết đâu đi làm, có điều kiện nó xây cho tôi một căn n ...

Tài liệu được xem nhiều: