Thông tin tài liệu:
Nếu em ngoái đầu nhìn lại Ðầm tàn còn một bông sen Thơ HVTôi là ngọn gió đang thổi qua đầm Tôi không biết khi mình sinh ra, nước trong đầm Nam Sương đầy hay vơi. Khi đó, cha kể ngoài đầm sen đã tàn. Những bông sen trắng trút nốt thứ hương sót thả vào gió. Mẹ ôm tôi trong bọc áo đầy mụn vá, ngồi bên ngọn lửa xông hơ. Lửa được đốt lên bằng thân sen phơi khô, khói sặc ngợp. Mẹ nhìn cha bằng ánh mắt vô hồn. Tôi khi ấy mới có mấy ngày tuổi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khúc cầm nam Khúc cầm nam TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THỊ XUÂN HÀ Nếu em ngoái đầu nhìn lại Ðầm tàn còn một bông sen Thơ HVTôi là ngọn gió đang thổi qua đầmTôi không biết khi mình sinh ra, nước trong đầm Nam Sương đầy hay vơi. Khi đó, cha kểngoài đầm sen đã tàn. Những bông sen trắng trút nốt thứ hương sót thả vào gió. Mẹ ômtôi trong bọc áo đầy mụn vá, ngồi bên ngọn lửa xông hơ. Lửa được đốt lên bằng thân senphơi khô, khói sặc ngợp.Mẹ nhìn cha bằng ánh mắt vô hồn. Tôi khi ấy mới có mấy ngày tuổi. Tôi không biếtchuyện người lớn. Tôi không đoái hoài gì tới việc vì sao họ sinh ra tôi, thả sức khóc.Tiếng khóc của tôi lan xa khắp mặt đầm, khiến những loài chim di cư đến đây giật mìnhvỗ cánh bay lên cao. Chán chê chúng lại đáp xuống mặt đầm, dùng mỏ đớp đớp nhữngloài thủy sinh ngoi trên mặt nước.Tôi lớn lên không có mẹ. Nỗi nhớ mẹ của tôi là sự câm nín.Cha tôi có cây nam cầm*, thường chỉ gảy khi có một người đi về cõi. Đàn có tám dây,thùng dày và vuông, cần đàn dài ba thước mộc. Khi cha đã đào xong huyệt mộ, khi ánh tàdương đang dần chìm trong lớp lớp sương mù dâng lên từ mặt đầm, người đi cũng đã đirồi. Khi ấy, những con diệc trắng sắp sửa đứng trên mặt đầm bằng một chân, có thể bẫychúng rất dễ bằng những cái lưới chụp.Cha nâng đàn lên, ca khúc cầm nam nức nở:Em hỡi…Nếu em ngoái đầu nhìn lại… Ðầm tàn còn một bông sen…Thức hương cho mùa lá hết…Tôi ngồi khêu lửa trong bếp, ủ chín niêu cơm bằng những cành lá sen khô. Mùi sen bảnglảng bừng thức trong tôi nỗi nhớ da diết một người.Cha bảo mẹ con múa rất đẹp. Như con diệc trắng ngoài đầm khi bình minh lên. Tôi tưởngtượng điệu múa của diệc mẹ. Tôi đứng lên, xoay người trong căn bếp lợp bằng lá cỏgianh phơi hai nắng và kết lại bằng cọng lá dừa. Tôi nhìn vào chiếc gương cũ mốc chanhặt đâu đó ngoài phố đưa về. Trong gương tôi thấy mình lớn lên từng ngày. Từng đámtóc bết phủ quanh gương mặt một con chồn hôi đã nhường chỗ cho những lọn mai thathướt trước gió.Tôi lội xuống đầm. Những con cá bống mủ ăn củ sen ngâm bùn lâu ngày bám quanh bắpchân như phát hiện ra những ngó sen trắng. Chúng dụi cái miệng nhỏ xíu vào chân tôinhột nhột. Tôi lội sâu hơn. Từng đàn cá rô núi lượn quanh. Những chú diệc đang sải cánhtrên núi Phượng Tây, vòng ngược lại đầm kêu lên những tiếng kêu xa ngái…Đầm Nam Sương nằm ngang chừng sườn núi Phượng Tây. Đầm có nhiều loài chim tụhọp sinh sống. Nhiều nhất là loài diệc trắng.Cha tôi làm nghề đào huyệt thuê. Gương mặt ông khắc khổ nhiều nếp nhăn luôn ánh lênvẻ ngơ ngác. Nhất là vào lúc mặt trời bắt đầu lên, ông thường ra ngồi trước bờ đầm nhìnnhững tia nắng đầu ngày đang tỏa rạng.Khi đó trên mặt đầm ánh lên những ánh vàng tuyệt đẹp. Những hạt nước lao xao dướigió. Bầu trời như dãn ra. Những cọng cỏ xanh đu đưa kéo loài diệc thức dậy. Chúng baylà là trên mặt nước, tìm kiếm. Nhưng buổi bình minh luôn luôn khiến cho chúng khôngtài nào mổ nổi một chú cá búng nước nghịch ngợm.Ngô đồng ba thướcTơ buồn năm sợiRõ ràng cha không muốn tôi có bạn. Thường ngày tôi theo cha đi cắm hương trên cácngôi mộ. Gặp khi có khách viếng thăm, tôi cúi mặt đi lùi lũi như con dế mèn rúc vào bụicỏ.Thằng Lang, người ở xóm phía nam chân núi Phượng Tây đôi khi chạy đến căn lều chacon tôi, ngồi chết tới hàng tiếng không chịu đứng lên.Tôi đuổi:“Mi về đi. Ngồi đây chi?”Thằng Lang không nhìn tôi, buông câu giận:“Đuổi tui? Có đuổi tui cũng cứ ngồi đây. Làm gì được?”Tôi đem cây nam cầm ra lau. Nước lau đã bóng loáng mà thằng Lang vẫn không chịuđứng lên.Tôi đành chịu nghe câu chuyện Lang kể. Mà chuyện này thì nó bảo cũng là nghe lờingười lớn kể lại, về nàng Đẩu nương, một nữ danh cầm ở An Cựu với những điệu đànnam cầm ai oán và số phận truân chuyên của một tài sắc cầm ca.Đêm về tôi hỏi cha về nàng Đẩu nương, cha nhìn tôi rồi kể về Tuy Lý Vương MiênTrinh, con thứ mười một của vua Minh Mạng, một “Ông hoàng thơ” trong Tùng Vân thixã thời Tự Đức, đã viết bài “Nam cầm khúc” tặng nàng Đẩu nương.Tôi bỗng ham muốn nâng cây đàn lên. Cha tôi, thật kỳ lạ, ông liền bày cho tôi hát mộtkhúc cầm nam.Ngô đồng ba thước. Tơ buồn năm sợi… Sâm ngang trăng lặn… Sợ mai ngày tóc sươngthêm trắng…?Ngoài kia, sương trắng buông đầy trời đêm. Đầm Nam Sương bừng thức như giấc ngủ đãđủ dài.Tôi hỏi cha:“Sao cha có cây đàn này?”Tiếng ca bỗng nhiên lặng phắt. Đàn còn rung thêm vài nhịp ngân. Rồi yên lặng.Cha không biết tôi luôn chôn nỗi nhớ vào lòng. Khi cha đào những cái huyệt mộ, chaném nỗi nhớ vào đó. Không biết rằng tôi thường lôi nó lên và ủ nó nóng bừng trong tráitim của đứa con gái cô độc.Tôi bướng bỉnh:“Mẹ con là ai?”Bóng đêm bao trùm đủ để tôi không nhìn thấy cha mắt đầy sương đêm phủ kín.“Mẹ con đ ...