Danh mục

Khúc dạ cổ

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 240.54 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Từ là từ phu tướng Báu kiếm sắc phong lên đàng Vào ra luống trông tin nhạn/ Năm canh mơ màng Trông luống trông tin chàng/ Ôi gan vàng quặn đau ứ ư...". Khi chiếc phà rồ máy đạp nước ùng ục rời bến Bình Minh qua bến Cần Thơ thì hai người hát rong bán vé số lại bắt đầu công việc. Ông lão mù già xọm đen đúa, tóc bạc loe hoe ôm cây đờn ghi-ta phím lõm trầy trụa được quàng qua vai bằng cọng dây dù nhỏ xíu xám xịt, bước chậm chạp theo đứa con...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khúc dạ cổ Khúc dạ cổ TRUYỆN NGẮN CỦA HỒ KIÊN GIANG- Từ là từ phu tướngBáu kiếm sắc phong lên đàngVào ra luống trông tin nhạn/ Năm canh mơ màngTrông luống trông tin chàng/ Ôi gan vàng quặn đau ứ ư....Khi chiếc phà rồ máy đạp nước ùng ục rời bến Bình Minh qua bến Cần Thơ thì hai ngườihát rong bán vé số lại bắt đầu công việc. Ông lão mù già xọm đen đúa, tóc bạc loe hoeôm cây đờn ghi-ta phím lõm trầy trụa được quàng qua vai bằng cọng dây dù nhỏ xíu xámxịt, bước chậm chạp theo đứa con gái chừng mười ba tuổi, đeo lủng lẳng cái giỏ đệmdựng dàn dụng cụ hành nghề, vừa ca vừa mời khách mua vé số. Cả hai người ốmnhách, xanh xao, yếu ớt như không thể chở nổi bộ quần áo duy nhất cũ xì, đắp vá chằngchịt những miếng vải đủ mầu, đủ cỡ.Từ lúc bước lên phà anh đã chú ý đến họ. Không phải họ nghèo khổ hoặc dị hợm khácngười. Không phải con bé ca hay, ông lão đờn giỏi. Cũng không phải sự hòa quyện mộtcách tài tình, không lạc điệu đó đã nhận chìm cái ồn ào, náo nhiệt giữa tiếng máy, tiếngxe, tiếng rao hàng của người bán rong và cả tiếng sóng ì oạp đập vô thân phà... Mà anhngạc nhiên bởi lời dạ cổ được cất lên bằng giọng non nớt, nức nở của con bé có đôi mắtbuồn thăm thẳm kia đã cùng tiếng đờn réo rắt rất quen làm kỷ niệm đau đáu, quắt quayhơn mười lăm năm chưa ngủ trong anh sống dậy hừng hực. Chuyện xưa bỗng quay vềhiện hữu trước mặt... ***Vinh tỉnh dậy thì trời tối như mực. Nằm im lặng anh cố moi óc hình dung lại cuộc chạmtrán với bọn biệt kích ngụy quyền Sài Gòn cắm ở vùng trắng. Đang lúc làm nhiệm vụyểm trợ cho đồng đội rút lui, thì một viên đạn xuyên vào đùi, Vinh ngã quỵ. Thằng Hưngquay lại đòi cõng nhưng Vinh không chịu, đẩy nó về phía sau: Hãy tổ chức cho anh emrút lui an toàn. Hưng lao đi, Vinh chạy tạt qua ruộng cỏ lác. Một viên đạn xé gió o ogăm vô vai phải, Vinh nảy lên rồi gục xuống... Bây giờ thì khát nước chưa từng thấy, cổhọng rát nạt, nóng hổi như bị chà xuống cát dưới nắng trưa nóng bức. Hai con mắt đờ đẫncố mở bự hết cỡ như muốn lộn ngược, như muốn đứng tròng cũng không xuyên thủngđêm đen đặc sệt để định hướng rằng đang ở đâu trên bãi cỏ lác nhàu nát ẩm ướt này. Trêntrời là khoảng mù mù u u không có một ngôi sao, cũng có thể tại trời cao quá nên Vinhkhông thấy! Xung quanh vô vàn tiếng của bao nhiêu loại côn trùng hùa nhau tấu lên khúctrường ca trong đêm vắng. Lúc thì ồn ào dữ dội như xé mây, nổ đất. Lúc râm ran tỉ tê nhưđưa hồn người về cõi tiên; Bất chợt Vinh giật mình, dỏng tai tập trung nghe ngóng. Trongđêm hè khuya lắc, giọng ca hòa theo tiếng đờn của ai đó vọng tới. Vinh nghiêng ngườiđịnh ngồi dậy, cảm thấy mình mẩy rã rời, ê ẩm. Vết thương bị động đau điếng, khủngkhiếp. Cái nhức buốt chạy khắp cơ thể như xé Vinh ra thành trăm miếng. Vinh nằmxuống, rờ nhẹ lên đùi. Một lỗ tầy huầy lồ lộ ra khỏi lỗ quần rách dính chặt vô da. Thớ thịtbự bằng ngón giò cái sắp rớt xuống. Vinh nhét vô, nó lại lòi ra, nhúc nhích. Trời ơi! Conđỉa!Lâu lắm Vinh mới ngóc đầu lên khỏi đám lác trước mặt. Đằng kia, vài giọt sáng chơi vơi,đỏ lòm, nhỏ xíu như con đom đóm đứng yên. Một cơn gió ùa qua giúp Vinh xác định rõhơn giọng ca nữ qua bài dạ cổ. Vinh đoán, có lẽ đó là xóm nhà dân. Lòng mừng thầm, cốdồn hết sức lực cạn kiệt còn lại lết thiệt nhanh mà sao chậm như rùa về phía ấy, xa haygần Vinh cũng không thể đoán được khoảng cách là bao nhiêu. Máu bắt đầu chảy ra trênvùng thịt bị thương bầy nhầy, hôi hám. Cái đói bắt đầu cào ruột. Cái khát đang kéo giãncổ họng tưởng như nó sắp bự bằng cái ống bọng. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Trời vẫn tối.Muỗi mòng vẫn bám theo châm chích. Tiếng côn trùng như cười cợt, chọc ghẹo khi thấyVinh dừng lại thở dốc rồi tiếp tục kéo tấm thân gần như bất toại đi để thỏa mãn sự điềukhiển của chút hy vọng mong manh, biết có gặp may hay vô tìm nộp mạng cho giặc? Dẫuvậy, Vinh vẫn tin rằng tiếng đờn ai oán và giọng ca thánh thót kia không phải của kẻ cầmdao cầm súng. Vinh như bị giọng ca thôi miên, tiếng đờn dẫn bước, quên đói khát, mệtmỏi, đau đớn, bò lạch phạch xích lại gần nó.Từ là từ phu tướngBáu kiếm sắc phong lên đàngVào ra luống trông tin nhạn/ Năm canh mơ màngTrông luống trông tin chàng/ Ôi gan vàng quặn đau ứ ư....Vinh đã nghe bài dạ cổ rõ hơn, phân biệt được tiếng đờn và nhịp gõ song lang. Vinh đãdòm thấy ánh sáng nghiêng ngửa từ cây đèn mù u leo lét cháy trong ngôi nhà lá lụp sụp.Vinh đếm được ba người đang ngồi trên bộ ngựa thấp xiệp để giữa nhà. Và, tay Vinhđụng vô ngách cửa sau. Rồi, Vinh không còn nghe giọng ca nữa, chỉ loáng thoáng tiếngđờn đệm lời kê hoảng hốt: Má ơi! Tất cả bỗng chìm dần, mất tăm... ***- Anh bộ đội ơi, tới bờ rồi.Anh giật mình dụi dụi mắt, dáo dác dòm quanh. Phà vắng hoe, không còn một ngườikhách nào ngoài anh. Trên cầu phà, luồng xe nối đuôi nhau chạy xuống.- Anh Hoàng nè! (Anh thấy tên anh bảo vệ trậ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: