Thông tin tài liệu:
Mùa mưa của xứ nhiệt đới đã đến từ nhiều ngày nay. Dấu hiệu thật rõ ràng với những cơn mưa dóng dả ầm ập trên mái nhà chưa thấy dấu hiệu kết thúc. Con đường ven biển ngập trong nước. Đứng từ ô cửa sổ nào đó ngó ra đường chỉ thấy độc màn mưa. Thi thoảng lắm, vài chiếc xe container phủ bạt bít bùng vội vã xẹt ngang qua. Buổi trưa của ngày mưa thứ ba, trên đường mưa, xuất hiện chiếc xe tải hạng nhẹ đang gắng gỏi rẽ nước vượt qua cơn mưa xăm xái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khúc hát trong mưa Khúc hát trong mưa TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINHMùa mưa của xứ nhiệt đới đã đến từ nhiều ngày nay. Dấu hiệu thật rõ ràng với những cơnmưa dóng dả ầm ập trên mái nhà chưa thấy dấu hiệu kết thúc. Con đường ven biển ngậptrong nước. Đứng từ ô cửa sổ nào đó ngó ra đường chỉ thấy độc màn mưa. Thi thoảnglắm, vài chiếc xe container phủ bạt bít bùng vội vã xẹt ngang qua.Buổi trưa của ngày mưa thứ ba, trên đường mưa, xuất hiện chiếc xe tải hạng nhẹ đanggắng gỏi rẽ nước vượt qua cơn mưa xăm xái chạy trên đường. Con đường ngập chìmtrong nước. Chiếc xe tải màu trắng nhỏ xíu hệt con cá đang quẫy mỏi mệt giữa lòng đạidương.***Chúng ta đều là những con cábị thương và cô độc bơi giữa biển thẳm mênh mông.Mày có nhớ mày đã nói như vậy không? Khi đó, mày nốc rượu tì tì và mày nói. Một câunói nghe thật buồn. Mày cô độc? Tao hỏi. Và mày gật. Mày còn nói, tất thảy chúng nóđều hằng ngày ta thán sự cô độc, nhưng chúng nó chẳng biết mốc xì gì về sự cô độc ngoàilớp vỏ ngôn từ. Toàn là sự miêu tả mang tính chất võ đoán của ngôn từ thôi. Chúng nóchẳng hiểu gì cả.Tao biết, mày không nói ngoa. Mày cô độc. Mày đã thấu thị tận cùng nó. Mày đã sốngsáu năm ở xứ người. Không có bất cứ người thân quen nào. Không gặp bất cứ đồnghương nào. Mày bị cô lập hoàn toàn. Mày bị cắt đứt khỏi mọi mối liên hệ. Mày không thểnương dựa vào ai.Sáu năm, chưa lần nào mày về quê. Mày không còn có thể mường tượng khuôn mặt củanhững người thân quen. Mày dần quên họ như họ đã dần quên mày. Mày không cònbuồn. Riết rồi mày đã quen với việc có một cái hang không thể lấp đầy đang tồn tại daidẳng trong người mày. Riết, mày ghét gặp ai đó, ghét nói chuyện với ai đó. Mày đã quarồi cái thời thèm một tiếng nói con người - như trạng thái mà tao đang phải vật vã trảiqua. Mày yên ổn sống với sự cô độc của mày. Mày trấn an tao khi thấy tao mỏi miết tìmkiếm một ai đó thân quen.Chúng ta đều là những con cá bị thương và cô độc bơi giữa biển thẳm mênh mông.Mày là cá. Tao là cá. Tao là một con cá cô độc như mày. Và bây giờ, tao là con cá đangbị thương. Tao sẽ chết. Con cá bị thương sẽ chết giữa biển cả mênh mông. Đó là điều cảtao và mày đều biết. Thì có gì đâu? Chẳng phải những con cá rồi sẽ chết giữa biển sao?Chẳng phải cứ nhắm mắt rồi chúng ta sẽ đến cái đích mà tất thảy mọi người đều đến đósao? Thế mà bây giờ mày lại sợ? (Ôi! Đôi khi mày hèn nhát đến nực cười). Mày sợ taochết. Tao không thấy mày khóc khi mày bế thốc tao và nhét vào băng ghế trước chiếc xehôi nồng mùi phân gà mày vừa mượn từ trang trại nào đó. Phải! Đàn ông không khóc yếuđuối như thế. Nhưng mày lại làm trò điên rồ dở hơi hơn một trận khóc. Trong đầu màylúc đó liền hiện ra hình ảnh cái bệnh viện xa tít cách chúng ta cả trăm kilomet, một phòngcấp cứu, những thứ máy móc chằng nhịt quấn lấy người tao. Mày nghĩ tao có thể sốngbằng những thứ của nợ ở cái bệnh viện với những tay bác sĩ cách đây ít lâu đã tuyên ántao à? Và mày nghĩ, chúng ta có thể vượt qua cơn mưa này với vận tốc hơn vận tốc củathằng cha thần chết mặc áo đen thui chỉ ló mỗi con mắt và cái lưỡi hái kỳ quặc của gã?Mày đang làm cái trò điên rồ gì thế?Dừng lại đi! Thằng điên.Tao thèm tắm cơn mưa này trước khi nhắm mắt đi đến nơi tao cần đến.Chúng ta không thể thắng đâu mày ạ! Đường còn rất xa. Cơn mưa này rồi sẽ nhấn chìmchúng ta. Xe có thể hư. Xăng rồi sẽ hết. Chúng ta sẽ không đến nơi như mày muốn. Taokhông nhầm đâu mày ạ! Dự cảm của những người sắp chết thường chính xác hơn chínphần trăm. Mày đã nghe điều đó chưa?***Dừng lại đi mày ạ! Tao hứa, tao sẽ không oán trách mày vì mày đã không đưa tao tớibệnh viện. Ngược lại, nếu mày còn tiếp tục đi như thế này, tao nghĩ, thật khó để tao cóthể tha thứ cho mày.Mày là một thằng điên. Mày sợ cái chết. Còn tao thì không.Tao thường mơ. Tao thấy tao chết vào một buổi sớm mai đầy nắng của ngày mai, ngàymốt nào đó. Tao kể giấc mơ đó với nàng. Nàng im lặng. Nàng vùi đầu vào ngực tao. Bàntay tao không đủ sức lực vuốt tóc nàng. Tao ước, một sáng nào đó khi thức giấc, khôngcòn thấy nàng nữa. Như vậy, tao sẽ yên lòng khép mắt.Nhưng, nàng luôn bên tao. Sáng nào khi thức giấc, tao cũng đều thấy nàng ngồi chênhchếch phía chiếc bàn thấp màu đen đặt sát cửa sổ. Lọ hoa nhỏ trên bàn lưa thưa vài cọngcỏ khô. Lâu lắm rồi, nàng không còn giữ thói quen cắm những bông hoa tươi thắm nữa.Có thể, vì ở vùng hoang vắng này thật khó để tìm mua những bông hoa, hoặc vì nàng đãkhông thể cố gắng trưng ra khuôn mặt vờ tươi cười và cắm những bông hoa vào lọ với vẻthật yêu đời như trước đây nàng đã làm vào mỗi sáng. Nàng không thể nghĩ, một ngườisắp chết còn có thể để ý đến những bông hoa hơn là một người đang sống. Nàng đã quênđể ý đến những điều nhỏ nhặt đó, dù trước đây nàng là một người rất cẩn thận, chu toàntrong mọi thứ. Tao không trách nàng. Người ta không nên trách một người đang tuyệtvọng.Nàng đang tuyệt vọng. Nàng cố giấu đi ...