Những ngày cuối tháng năm, nó bị cuốn vào vòng xoáy ôn thi của đám học trò nhỏ, đứa lớp chín, đứa lớp mười hai, nó đi dạy như con thoi, vắt kiệt sức để kiếm tiền cho kế hoạch đi ngao du từ Nam chí Bắc một tuần trước khi vào năm học mới cùng mấy cô bạn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khúc Mùa ThuKhúc Mùa ThuNhững ngày cuối tháng năm, nó bị cuốn vào vòng xoáy ôn thi của đám học trònhỏ, đứa lớp chín, đứa lớp mười hai, nó đi dạy như con thoi, vắt kiệt sức để kiếmtiền cho kế hoạch đi ngao du từ Nam chí Bắc một tuần trước khi vào năm học mớicùng mấy cô bạn.Tối thứ ba, nó đi dạy ở lớp luyện thi vừa nhận hôm qua, mới dừng xe trước cửachú Út đã ra đón nó với giọng ngại ngùng, phân bua rằng học trò phải đi học ởtrường nên không học được. Hơi bực mình một tí vì đây là lần thứ hai đổi lớp ởtrung tâm mới. Nó hỏi có chút gì đó trách móc.- Sao chú không gọi báo cho con biết!- Tui xin lỗi, tại cháu nó học cô cũ ở trường nên không học được, tui đưa cô lại tiềnxăng qua giờ cô tới lui.Nhìn thấy vẻ mặt thật thà của chú nó chẳng nỡ nói thêm lời nào, gọi điện về trungtâm để chờ mai đổi lớp khác rồi chào chú ra về. Tự nhiên thấy hơi chán chán, nó rađầu ngõ bấm điện thoại hẹn cậu Út đi café, rồi bấm gọi cho bé Huyền, gọi cho cảbé Thơ. Các em ấy đều quen nó qua facebook nhưng bé nào cũng rất dễ thương vàthật thà. Ai cũng đồng ý chỉ có bé Thơ là bận học không đi được.Tìm mãi mới ra đường vào quán café Khúc Mùa Thu, nơi nó vừa đi với bé Huyềntrong buổi gặp mặt đầu tiên tối thứ bảy tuần trước nên không nhớ rõ. Quán cafe tốithứ ba khá thưa khách, nó tìm một chổ thật nên thơ và ngồi vào đó. Nó ấn tượngvới quán này ngay lần đầu tiên vào vì dòng suối nhân tạo ngay giữa quán, trên bànđược thấp sáng bằng một ngọn nến lung linh làm nó nhớ dòng suối mộng nơi quênhà. Ngày xưa mỗi đêm trăng nó hay cùng bạn ra tảng đá giữa suối ngồi ăn bánh,uống trà, ngắm trăng nói chuyện trẻ con, nói chuyện người lớn dưới cách nhìn trẻcon, và những mộng mơ tuổi trẻ. Năm tháng qua đi, dấu thời gian in hằng trênkhóe mắt, thoáng cái đã bước sang tuổi ba mươi lúc nào không hay, lứa tuổi màbạn bè đã yên bề gia thất, con cái đuề huề còn riêng nó vẫn chỉ là một kẻ hành khấttrắng tay, cô đơn trên hành trình đi tìm một bến đổ bình yên.Ngồi nhìn dòng nước phủ mờ lớp sương nhân tạo, ánh đèn xanh đỏ pha vào làmmặt nước càng lung linh, huyền bí hơn. Đẹp là thế nhưng với nó tất cả không gianấy đều phủ lên một vẻ thơ mộng đầy giả tạo chứ chẳng phải vẻ đẹp hoang sơ nhưchốn bồng lai tiên cảnh mà nó đã sống. Chợt nó nghĩ vu vơ về cuộc sống này, đôikhi chúng ta tự mình chấp nhận một cách gượng gạo nét đẹp hào nhoáng nào đómà trong sâu thẩm lòng mình ta biết rằng nó chỉ là những hời hợt nhất thời, ấy thếmà chúng ta vẫn hiển nhiên chấp nhận như một cách vỗ về tâm tưởng trong nhữnglúc đơn côi.Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì tiếng điện thoại reng:- Chị đang ở đâu, em tìm không ra!- Em đi vào đường số 21, rẽ theo hướng chỉ là tới.Lạc đường, chú Út đi mãi vẫn chưa tới quán. Một giai điệu ngọt ngào được tấu lên,nó quay sang nhìn tìm xem loa loại gì mà âm thanh nghe du dương thế, bất chợt nónhìn thấy một anh chàng đang ngồi bên bàn bên cạnh nhưng ngược hướng với nó.Chàng trai ấy ngồi bên laptop, vừa làm đầu vừa lắc lư theo điệu nhạc, lâu lâu nhịpchân, hát khe khẽ theo những khúc nhạc hay, bỗng dưng nó dừng ánh mắt lại bênphía bàn đó, cứ ngồi nhìn đăm đăm mà không hiểu lý do, trông anh chàng có vẻ gìđó rất thu hút mà nó không rời mắt được.Tiếng điện thoại lại reng làm nó choàng tỉnh, là bé Huyền gọi:- Chị ơi chị ở đâu ạ?- Chị đang trong quán nè em.- Chờ em xíu ạ, em đang vô!Nó tắt máy cà tiếp tục nhìn vu vơ trong khi chờ đợi, rồi bất chợt một giọng namtrầm từ bàn bên vọng qua.- Em ơi, thật ngại quá nhưng em cho anh mượn điện thoại một chút, anh gọi chođứa em, điện thoại anh đang gọi thì hết tiền...Anh chàng nói với vẻ mặt khổ sở rồi nở nụ cười thật tươi, nụ cười chìm trongkhông gian mờ ảo của quán cafe, ánh nến lung linh trên bàn hắt lên mặt làm tôn lênsóng mũi thật cao và hàng chân mày rậm đen rất nam tính, bỗng dưng nó thấy thậtsự bối rối vì khuôn mặt đó. Cho mượn điện thoại và vờ ngồi quay ra mặt nước bêncạnh nhưng tai vẫn cố lắng nghe từng lời trò chuyện của người lạ.Anh vừa trả máy xong là bé Huyền đến, rồi cậu Út cũng nối bước vào sau đó, chịem nói chuyện huyên thuyên hồi lâu rồi vội vã về cho bé Huyền chuẩn bị hành lýbay ra Hà Nội vào ngày mai thăm người yêu. Một chuyện tình khá thú vị, cô cậuyêu nhau qua những tháng ngày tự kỉ trên facebook, rồi gắn kết với nhau bằng tìnhyêu Sài Gòn - Hà Nội, lâu lâu nhớ nhau lại bay đi tìm nhau, bay đi tìm một chútnhớ nhung vừa mới định hình nhưng đã muốn gắn kết vào cái nghĩa trăm năm.Nó quay qua cười bằng mắt chào Minh một cái trước khi ra về, nó biết được tênngười lạ khi anh trả lại điện thoại và tự giới thiệu. Có một chút vu vơ trong lòngkhi đi ngang qua anh, nó chẳng hiểu cảm giác đó là gì, nhưng lạ lắm, cứ muốnđược làm quen, rồi nó cười cho suy nghĩ đó, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn nghĩchuyện tình cờ quen một người lạ ở một quán cafe như thế.Về tới nhà tự dưng cảm giác mệt mỏi ùa về, đi dạy cả ...