Trời mưa rả rích. Cơn mưa dầm kéo dài từ hồi chiều tới giờ vẫn chưa tạnh và có thể kéo dài suốt đêm. Căn phòng ngủ của Ngoại tối mờ mờ nhờ ánh đèn dầu lửa leo lét đặt trên bàn thờ. Sáu ngửi được mùi nhang thơm trong không khí sền sệt hơi nước và ẩm mục. Kéo mền tận cổ, nó rút sát vào lưng Ngoại đang nằm nghiêng. - Ngoại con lạnh… - Con đắp thêm mền cho ấm…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khúc roi tre tám lóng Khúc roi tre tám lóngTrời mưa rả rích. Cơn mưa dầm kéo dài từ hồi chiều tới giờ vẫn chưa tạnh và có thể kéodài suốt đêm. Căn phòng ngủ của Ngoại tối mờ mờ nhờ ánh đèn dầu lửa leo lét đặt trênbàn thờ. Sáu ngửi được mùi nhang thơm trong không khí sền sệt hơi nước và ẩm mục.Kéo mền tận cổ, nó rút sát vào lưng Ngoại đang nằm nghiêng.- Ngoại con lạnh…- Con đắp thêm mền cho ấm…- Dạ… Ngoại kể chuyện đời xưa cho con nghe đi Ngoại…Sáu ôm Ngoại sát hơn như thúc giục và cũng để năn nỉ.- Ngoại kể chút xíu là con ngủ liền hà…Sáu nghe có tiếng Ngoại cười rồi giọng nói của bà cất lên. Ngoại hổng có học bao nhiêu,song hổng cần phải học cao, đậu bằng cấp này bằng cấp nọ mới kể chuyện hay. Nằmnhắm mắt, Sáu nghe giọng nói trầm bổng, dịu êm, dồn dập, cao vút, la đà xuống thấp củaNgoại hoà tan vào âm thanh của mưa rơi và gió lùa hàng cây dừa xiêm bên hông nhà làmcho nó chừng như đi lạc vào thuở đời nào xa xưa đối với nó lạ quắc lạ quơ và xa lắc xa lơrồi hình bóng của người thân thoáng hiện về trong cơn mơ màng thức ngủ…- Con hổng biết ông sáu… Ổng là em ruột của ông Ngoại và là đứa con út của ông cố…Dù không thấy mặt nhưng Sáu biết ông cố của mình có biệt danh Hương Cả Cọp, concháu của Lê Văn Khôi từ xứ khác trôi dạt về Châu Bình mai danh ẩn tích để tránh sự truylùng của dòng họ Nguyễn Ánh đã trở thành một huyền thoại nổi tiếng đất Ba Châu vì tàitay không đánh chết cọp. Trong những người ông của dòng họ thì Sáu khoái nghe Ngoạikể về Ông Sáu nhất. Nó thứ sáu trong nhà mà cũng tên Sáu trong khi ông Sáu cũng đứngthứ sáu vì vậy mà nó hãnh diện về người ông này lắm.- … Ông cố có ba trai và hai gái. Ông Ngoại thứ hai rồi tới ông ba, bà tư, bà năm rồi ôngsáu là con út trong gia đình. Đêm nay Ngoại kể cho con nghe về ông Sáu với một câuchuyện mà cho tới bây giờ vẫn còn có nhiều điều huyền bí và khó hiểu…- Chuyện ma hả Ngoại?- Ừ chuyện ma… chuyện đời xưa… hổng xưa lắm mà…Rằm tháng 7. Trăng sáng vằng vặc. Gió thổi hiu hiu. Con đường nối liền tổng Bảo Hựuvới Châu Bình vắng ngắt không người đi lại. Chỉ có kẻ điên khùng mới đi lại vào lúccanh ba này. Vậy mà có người đi mới lạ. Mặc bà ba trắng, mang giày làm bằng da heorừng, chân đá bên này chân đá bên kia, cậu thanh niên trẻ tuổi ước chừng hai mươi vừa đivừa nghêu ngao ca hát trên con đường vắng. Phải là kẻ bạo gan, không sợ ma nhát, cọprình hay ăn cướp cạn thì cậu ta mới dám đi một mình. Làng Châu Bình và luôn cả bốnlàng khác của tổng Bảo Hựu, lúc đó thuộc quận Ba Tri, vào những năm đầu thế kỹ 19 cònđầy rừng rú hoang vu lắm nên cọp, heo rừng, sấu và rắn độc sống khắp nơi và còn nhiềuhơn người ta. Thường muốn đi đâu dân làng chỉ đi vào lúc ban ngày và phải đi thành tốp,đoàn năm bảy người. Ban đêm có việc gì khẩn cấp như rước thầy thuốc hoặc bà mụ đỡ đẻthì họ cũng phải đốt đèn đuốc sáng trưng, đánh trống kèn om xòm và phải có người biếtvõ thủ giáo mác đi theo chống lại với ông ba mươi. Còn thanh niên này đi một mình, lạicòn nghêu ngao ca hát như đi dạo mát ban đêm, dám coi thường cọp beo đang rình mò.Cậu ta chân bước tới bước lui, ngã bên này nghiêng bên kia chứng tỏ y say rượu. Phải rồi,chỉ có người say mới hổng sợ ma quỉ và thú dữ.Đi tới lùm cây sao rậm rạp, cỏ mây cao mất đầu mọc hai bên đường, thanh niên dừng lạinghỉ mệt. Từ trong bóng tối có giọng nói dịu dàng rền rỉ vọng ra thoạt nghe như gần mànhư hoá lại xa.- Cậu sáu ơi… cậu mệt vào đây uống nước trà cho khỏe rồi đi tiếp cậu sáu… Tụi em chờcậu sáu lâu rồi…Nghe có tiếng người từ trong rừng sao vọng ra, thanh niên được gọi là cậu sáu bật cườisằng sặc.- Vậy hả… Cám ơn lòng tốt của em nghen… Qua hỏi em là ma hay người vậy em?- Dạ ma…- Nếu em là ma thì ma cái hay ma đực vậy em…?Con ma chưa kịp trả lời, có lẽ say rượu dữ lắm chẳng sợ trời đất may ma quỉ gì hết, cậusáu bèn cười ha hả diễu một câu.- Qua thì qua chỉ thích ma con gái thôi… mà ma con gái phải đẹp à nghen, tóc phải dàichấm lưng, phải mặc áo lụa trắng, phải có tướng đi yểu điệu và dịu dàng như thục nữnghen em… chớ còn ma đàn ông hay ma bà già thì đi chỗ khác chơi… Sáu Phụng nàyhổng có muốn dợt võ với con ma xấu xí đâu…Nghe thanh niên xưng danh tánh, mấy con ma biết đụng phải tay cứng cựa bèn im luônchẳng thèm nói nữa. Cười hà hà, cởi áo vắt vai, Sáu Phụng tiếp tục bước đi. Làng ChâuBình, hay nói xa hơn trong năm tổng Bảo Hựu, Bảo Trị, Bảo An, Bảo Thuận, Bảo Lộchay 26 làng của quận Ba Tri hoặc xa hơn chút nữa là cù lao Bảo, dân có võ hổng ai lạ gìvề Sáu Phụng, cậu con trai út của Hương Cả Cọp. Có thể nói Sáu Phụng còn nổi tiếnghơn cha già qua chiến tích lẫy lừng đâm chết con heo rừng sống lâu trăm tuổi mà dânlàng gọi là heo độc chiếc. Heo rừng thường sống thành bầy đông đúc có khi tới hai bachục con. Vốn là thứ hoang thú hay phá phách song heo rừng không có hung dữ trừnhững con heo sống lẻ loi một mình. Ở cái tuổi nào đó, chắc tuổi trưởng thành, tự tín vàthích đơn độc, heo rừng tách ra khỏi bầy để sống lẻ loi một ...