Ai bảo tình yêu không có vị? Đó là vị yêu thương từ cả đớn đau và hạnh phúc… Hình ảnh cô cùng tiếng đàn ùa về, quẩn quanh trong tâm trí anh. Mãi một lúc lâu sau, anh mới chợp mắt được. Giấc ngủ không tròn bởi bộn bề trong anh là những câu hỏi cần lời đáp về cô. Sáng hôm đó, tỉnh giấc, điện thoại có tin nhắn, là của cô
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khúc vĩ cầm buồn - Kì cuốiKhúc vĩ cầm buồn - Kì cuốiAi bảo tình yêu không có vị? Đó là vị yêu thương từ cả đớn đau và hạnhphúc…Hình ảnh cô cùng tiếng đàn ùa về, quẩn quanh trong tâm trí anh. Mãi một lúc lâusau, anh mới chợp mắt được. Giấc ngủ không tròn bởi bộn bề trong anh là nhữngcâu hỏi cần lời đáp về cô. Sáng hôm đó, tỉnh giấc, điện thoại có tin nhắn, là của cô.Anh vui mừng, vội vàng đọc:- Em khỏe rồi, đã có thể đi làm, anh đừng lo lắng nữa.Người anh như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hẳn. Anh nhắn lại cho cô:- Em không sao là tốt rồi. Ngày mới vui vẻ em nhé. Chiều nay mình gặp nhau ởnhạc viện.Dự án xây dựng nhà hát ở nhạc viện là do công ti anh làm chủ thầu, hiện giờ đangbước sang giai đoạn 2. Dạo gần đây anh phải thường xuyên tới nhạc viện nên cónhiều thời gian để gặp cô hơn. Cái hẹn ở nhạc viện với cô chiều nay khiến anh nhớlại lần trễ hẹn cách đây khá lâu của cô. Đó là lần đầu mà cô trễ hẹn… ***Sáng thức dậy, anh thấy trong người không được khỏe, đầu hơi đau và cổ họng khôkhốc. Anh uống nước để làm dịu đi cảm giác khó chịu nhưng có vẻ như vẫn khôngkhá lên bao nhiêu. Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, anh thay quần áo, khôngkịp ăn sáng, vội vàng đến công ti. Hôm nay có một cuộc họp quan trọng nên anhkhông thể đến trễ. Cuộc họp kéo dài đến gần trưa. Cơn đau đầu vẫn chưa biến mất.Trái lại những căng thẳng trong cuộc họp lại khiến anh mệt mỏi hơn. Anh uể oải vềphòng làm việc, nhờ thư kí mua hộ một phần cơm và thuốc cảm. Đang uống thuốcthì anh nhận được điện thoại của cô:- Chiều nay mình gặp nhau anh nhé?Nghe thấy giọng nói của cô, anh tươi tỉnh hẳn. Dù còn rất mệt nhưng anh vẫn vuivẻ:- Chiều anh sẽ qua đón em- Chiều em bận chút việc nên sẽ về muộn. Anh đến trước đi. Xong việc em sẽ tựđến. Highlands anh nhé. - Nói rồi cô cúp máy, không quên tặng cho anh một câunói ngọt ngào…Nghĩ đến lúc được gặp cô, anh thấy đỡ mỏi mệt hơn phần nào. Những lúc bên côluôn là những phút giây thoải mái nhất. 5h chiều, trời mưa tầm tã. Anh thu xếpcông việc rồi đến Highlands chọn bàn và đợi cô. Gần 1 tiếng trôi qua mà cô vẫnchưa đến. Anh gọi điện mãi mà không thấy cô nhấc máy. Có lẽ bây giờ cô đang đitrên đường nên không tiện nghe. Tự trấn an mình, anh ngồi đợi cô thêm một lúcnữa. Vẫn không thấy cô đến, anh ra khỏi Highlands và vội vàng lái xe đến nhạcviện.Đã chiều tối, nhạc viện hầu như không còn ai, anh hỏi thăm bác bảo vệ thì đượcbiết mọi người về từ khá lâu rồi. Anh cảm ơn rồi lái xe đến nhà cô. Mưa mỗi lúcmột nặng hạt. Anh bấm chuông, đứng đợi mãi dưới mưa mà không thấy ai ra mởcổng. Cơn đau đầu lại kéo đến hành hạ anh. Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu,màn hình hiện lên số điện thoại quen thuộc, là điện thoại của cô. Anh vội nhấcmáy. Bỗng xung quanh mờ nhòa, tất cả chỉ còn một màu trắng xóa. Bên tai anhkhông còn nghe thấy rõ giọng nói trong điện thoại. Anh ngã xuống, ngất lịm đi. ***Công trình nhà hát của nhạc viện đạt đúng tiến độ thi công. Anh rất hài lòng vớicông việc. Xong việc, anh tới ngay phòng tập đàn, trên môi không giấu nổi nụ cườihạnh phúc. Từ lúc còn là sinh viên, cô có thói quen ở lại sau giờ học để chơi đàn.Đến bây giờ, khi đã trở thành giảng viên của ngôi trường cô yêu thích, lúc có thờigian, cô vẫn thường lui tới đây sau giờ dạy để thoải mái kéo những bản violin côthích.Anh đứng bên khung cửa sổ. Trước mặt anh là hình ảnh người con gái mặc chiếcváy trắng, đang say sưa kéo đàn. Anh không muốn cắt ngang nên lặng lẽ lắng nghebản nhạc cô đang chơi. Những âm thanh khi trầm, khi bổng, réo rắt bên tai khiênanh thấy bình yên lạ. Một cảm giác mênh mang khó tả lan tỏa khắp tâm trí anh.Căn phòng chìm đắm tiếng nhạc. Cô đứng đó, váy trắng, và cấy violin mận chíntrên vai, mái tóc xõa ôm lấy gương mặt đang chăm chú chơi đàn, tinh khiết nhưsương mai. Đang mải mê ngắm nhìn người con gái đứng đó hòa theo tiếng vĩ cầmthì anh nghe thấy tiếng người gọi mình:- Con làm gì ở đây vậy?Anh quay người lại, là mẹ Anh.- Mẹ không nghe thấy sao? Con đang nghe Khánh chơi đàn. - Nói rồi anh đưa taychỉ cho mẹ nơi cô đang đứng.Gương mặt mẹ anh thoạt hiện lên vẻ lo lắng. Bóng tối dâng đầy trong ánh mắtngười phụ nữ trung niên khi nhìn theo cánh tay của đứa con trai. Bà không nói gìthêm, chỉ dặn anh về nhà sớm rồi quay người bước đi. Anh tiễn mẹ ra tới cổng rồinhắn tin cho cô:- Anh chờ em ở cổng trường nhé.- Em về rồi.Anh thấy lạ, bèn nhắn tin hỏi lại:- Em về lúc nào? Anh vừa nghe em đàn ở phòng nhạc mà. Với lại, anh đứng từcổng trường nãy giờ có thấy em đâu?- À, em có việc đi cùng mấy người trong khoa. Mình hẹn nhau khi khác nhé anh.Anh trở lại phòng nhạc thì không còn thấy cô ở đó nữa. Lặng lẽ lái xe về, tronglòng Anh không nguôi nỗi băn khoăn, suy nghĩ. “Tại sao cô ấy lại như thế… Tạisao… Tại sao…” ***Mở mắt ra, a ...