Danh mục

Kí ức không thể nguôi ngoai

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 962.08 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một cuộc "bão đêm" nông nổi, và người nó yêu thương nhất đã ra đi vĩnh viễn. Từ đó, nó chỉ mặc đồ đen, và kí ức thì không bao giờ nguôi ngoai... Nó quay trở lại trường sau một năm dài đằng đẵng trốn trong căn phòng tối om, ít khi kéo rèm đón ánh nắng. Những kí ức nhiều khi vẫn làm con người ta giật mình kinh hãi. Hôm nay, khi tâm trạng khá hơn chút đỉnh, nó đến trường
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kí ức không thể nguôi ngoaiKí ức không thể nguôi ngoaiMột cuộc bão đêm nông nổi, và người nó yêu thương nhất đã ra đi vĩnhviễn. Từ đó, nó chỉ mặc đồ đen, và kí ức thì không bao giờ nguôi ngoai...Nó quay trở lại trường sau một năm dài đằng đẵng trốn trong căn phòng tối om, ítkhi kéo rèm đón ánh nắng. Những kí ức nhiều khi vẫn làm con người ta giật mìnhkinh hãi. Hôm nay, khi tâm trạng khá hơn chút đỉnh, nó đến trường. “Listen, I amalone at a crossroads, I’m not at home in my own home…”. Giọng Beyonce vanglên trong cái ipod đầy dằn vặt, chất chứa, nó cố quên, kéo giãn khuôn mặt nở mộtnụ cười. Bỗng “rầm” cái xe bị một lực tông rất mạnh đằng sau. Nó quay phắt lại,một thằng mặt mũi trắng trẻo thư sinh, quần tây, áo sơ mi cắm thùng gọn gàngđang nhìn nó… cười trừ! Đúng kiểu người nó ghét. Quên bẵng đi những cố gắngcủa mình nãy giờ, nó xuống xe và thét lên:- Mày đi đứng cái kiểu gì thế hả. Mắt sinh ra có phải chỉ để đeo kính không?Thằng “thư sinh” hơi bất ngờ, tròn xoe mắt nhìn nó. Váy đen, áo đen, có gì mànhìn!- Dạ! Em xin lỗi... chị, em không chú ý.- Lần sau còn thế thì đừng trách chị!Nó hét lên và cố ghìm cơn tức giận để gửi xe, bước vào trường. Nó cũng khôngbiết nó “kinh khủng” như thế từ bao giờ nữa, chắc từ sau cơn bão đêm một nămtrước với những kí ức kinh hoàng. Lớp mới đông và nhộn nhịp như một cái chợ.Mặc kệ, sự cố hồi sáng khiến nó quên phắt ý nghĩ muốn làm thân với lũ lớp dưới.Nó ngồi im ở một góc lớp, bỏ qua những cái nhìn tò mò, cố gắng không nghĩ đếnHoàng, đến cảnh chiếc xe lao ra khỏi đoàn đua, nó gãy tay, còn Hoàng vĩnh viễnkhông trở lại… Kí ức vẫn ở đó, vẫn thỉnh thoảng nhói lên trong tim… ***Thầy giáo bước vào lớp, điểm danh. Việc này một năm rồi nó chưa làm. HoàngQuyên, đứa con gái tóc ngắn, mắt bồ câu buồn, đôi môi đỏ thắm, chỉ mặc đồ đen từsau ngày kinh hoàng đó, khẽ “có” khi được xướng tên. Bỗng một tên áo trắng laovào chỗ nó ngồi. Nó quay sang, là tên đâm sầm vào xe nó hồi sáng. Nó nhìn thằngbé với ánh mắt mang hình viên đạn, đủ để cho hắn “gai người” nhìn sang. “Chếtrồi!” đó là những gì nó đọc được trong mắt hắn, đôi mắt mở to y hệt lúc nãy, chấtchứa sự ngạc nhiên đến nỗi “kinh hoàng”. Nó bỗng nhớ lại, ngày trước nó cũnghay đọc được ý nghĩ của người khác qua ánh mắt họ. Nó quay đi và cười thầm mộtmình. Ngày trước, khi bố mẹ chưa chia tay, khi nó chưa phải tiễn mẹ ra sân bay,chưa phải chào bố trên chuyến tàu vào Nam, nó hay cười, hay trêu chọc ngườikhác, và luôn được khen là đáng yêu.Giờ ra chơi, nó cắm tai nghe ipod vào và nhắm nghiền mắt lại.- Thực ra, chuyện sáng nay là do bạn tự nhiên dừng xe lại khiến mình không kịptránh nên mới đâm vào thôi.Nó quay sang, ném một tia nhìn “mang hình viên đạn” khiến thằng bé đang ấp úngbỗng im bặt, lắp bắp:- Thôi được rồi! Lỗi là ở mình.Nó tiếp tục quay lại với cái Ipod đang ngân lên những lời ca đầy dằn vặt, thầmnghĩ, có thể lỗi là ở nó thật. Nó cũng thường hay phanh xe lại một cách bất thườngnhư thế! Tự nhiên nó muốn quay sang xin lỗi, nhưng lại thôi. ***Những ngày tiếp theo diễn ra trầm lặng và dài lê thê. Giữa tập thể đầy sôi nổi này,nó thấy mình lạc long quá. Tên ngồi cùng bàn vẫn thỉnh thoảng liếc sang nó, cònnó, mắt chỉ di chuyển từ bảng xuống vở ghi, thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp. Nóvẫn cảm giác được những ánh mắt tò mò của lũ con trai và những điệu lườm nguýtcủa bọn con gái trong lớp, chê nó kiêu. Nhưng mặc kệ! Nó vẫn thế, cố ngồi đếncuối giờ, thỉnh thoảng giết thời gian bằng một cuốn truyện tranh, hết giờ lấy xe ravề, nó không muốn bà nội phải buồn, phải khổ nữa… Đến một ngày, nó quờ tayvào trong ngăn bàn tìm cuốn sách, bỗng giật mình vì chạm phải một vật gì đó độngđậy -một con thạch sùng. Nó hét lên và quăng cái vật kinh khủng đó cùng cái ổ củanó xuống, con vật rơi mạnh xuống đất rồi lỉnh đi mất. Nó lấy chân di nát cặp trứngrồi gào ầm lên:- Tại sao lại có con vật gớm ghiếc như vậy trong ngăn bàn của tôi. Cậu giải thíchcho tôi nghe đi.Thằng “thư sinh” giận tím mặt, đây là lần đầu tiên nó thấy tia nhìn giận dữ đến thếtrong cặp mắt to ấy. Đôi mắt vẫn hay nhìn nó đầy ngạc nhiên và thắc mắc. Hắnkhông nói câu gì cho đến khi nó lặp lại câu hỏi ấy, rồi hắn hét lên đầy phẫn uất:- Hãy học cách yêu thương của một con cún đi! Sống vô tâm quá đấy!- Cái gì?“Bốp” - nó không kiềm chế nổi mình và cho cậu ta một cái tát như trời giáng. Cậuta dám nói mình không có tình cảm bằng một con cún ư? Nó chợt thấy choángváng, vơ vội túi sách, nó lao ra khỏi lớp, về nhà nhốt mình trong căn phòng tối om.Nó cảm thấy như những tháng ngày nó ở bệnh viện với cái tay băng bó quaylại. Khi nó mở mắt ra, căn phòng bệnh viện trắng toát. Nó bắt đầu những ngày dằnvặt mình. Nếu nó không thiết tha yêu cầu Hoàng đi cùng đoàn bão đêm, nếu anhkhông yêu nó, không chiều nó nhiều… Thì Hoàng đã ở lại và một năm qua, nókhông p ...

Tài liệu được xem nhiều: