Lang thang trong hoàng hôn nơi xóm vắng, nhìn những bông may mọc đều nhau trải dài theo triền đề xa tít tắp cuốn tầm mắt tôi tới tận chân trời. Xa cách bấy lâu, ngỡ tưởng tôi đã quên đi một loài hoa bình dị, quên đi vẻ đẹp bình yên của xóm vắng lúc về chiều, quên đi người bạn ấy…Gió đã hát cho tôi nghe, và cỏ may đã nhắc cho tôi nhớ…nhớ về…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kí ức một mùa hoa Kí ức một mùa hoaLang thang trong hoàng hôn nơi xóm vắng, nhìn những bông may mọc đềunhau trải dài theo triền đề xa tít tắp cuốn tầm mắt tôi tới tận chân trời. Xacách bấy lâu, ngỡ tưởng tôi đã quên đi một loài hoa bình dị, quên đi vẻ đẹpbình yên của xóm vắng lúc về chiều, quên đi người bạn ấy…Gió đã hát chotôi nghe, và cỏ may đã nhắc cho tôi nhớ…nhớ về…Ký ức…một mùa hoaNgày nhỏ, tôi hay đi hái hoa cỏ may về để nội nấu làm nước uống. Nướcđược nấu ra từ thân những bông cỏ may có vị ngọt của cây cỏ, vị mát củamầu xanh thiên nhiên, vị đậm đà của đất…Rất ngon!Không biết tự bao giờ, tôi đã yêu hoa cỏ may. Có lẽ tự cái buổi dầu tiên, tôicắp rổ men theo triền đê, hái từng bông cho đến lúc đầy. Nhìn những bôngmay đẹp, tôi xót xa nghĩ đến lúc chúng phải vào nồi rồi hỏng mất. Nhặt từngbông, tôi giấu chúng vào cái hóc đa đầu làng làm quà riêng cho mình…Nhưng từ ngày nội mất, tôi không đi hái hoa cỏ may nữa. Những bông maytôi giấu ở hốc đa cũng dần dần bị lãng quên. Tôi yêu hoa cỏ may như ngàynào. Mỗi chiều, cùng bạn bè thả diều nơi triền đê, tôi vẫn say xưa ngắm hoacỏ may nghiêng mình trong nắng…Rồi nhà tôi có thêm một thàng viên mới, đó là một cậu nhóc, bằng tuổi vớitôi. Tôi tò mò hỏi, mẹ chỉ nói ’’ Ba mẹ bạn ấy bận, nên gửi về nhà mình chơiít bữa. Con hãy đối xử tốt với bạn ấy’’. Dù ậm ừ với mẹ, nhưng tôi chẳngthấy ưa nó tẹo nào. Ấn tượng đầu tiên của tôi về nó là một thằng nhóc gầynhom như con mèo cảnh nhà hàng xóm, trắng cái trắng của một thằng côngtử bột mềm yếu và lả lướt. Nó không làm được gì ngoài việc chơi đàn và hát.Giọng của nó lặng và nhẹ như yếu quá không lên được. Cả ngày, nó chẳngnói chẳng rằng, cứ lặng lẽ như một con ma sống. Đã mấy lần tôi lấn lá làmquen, nhưng nó cứ lặng thinh , không một ý khiến gì. Dù đã có gắng tỏ rõthiện chí của chủ nhà, nhưng tôi lại là đứa không có quá nhiều lòng kiênnhẫn.. Chán, tôi mặc kệ!Mẹ ngỏ ý muốn tôi kết nạp nó vào đội quậy phá của mình. Thấy tôi lắc đầu,mẹ liền mắng tôi là người ích kỷ. Tôi sững sờ vì thái độ của mẹ. Chưa baogiờ mẹ mắng tôi như vậy! Vì nó sao ? Tôi rưng rức nước mắt nhìn nó, nóngước nhìn tôi rồi cúi đầu nín lặng. Tôi lặng lẽ bỏ ra ngoài. Từ hôm ấy, tôikhông nói với nó một câu gì nữa.Ngày giỗ nội, tôi lang thang trên triền đê. Ngắt những bông cỏ may, tôi ômnép chúng vào người. Nhớ nội, tôi òa lên nức nở. Có bao giờ ba mẹ hiểu tôi?Có bao giờ ba mẹ biết tôi đang nghĩ gì ? Người không muốn, không phải làtôi, mà là nó! Thấy ba mẹ yêu thương chăm sóc nó, tôi tủi thân vô cùng.Cảm thấy mình như đang bị bỏ rơi một cách từ từ khiến tôi buồn lắm, nêntrong lòng thường xuyên trống rỗng.Tâm hồn của một con bé tám tuổi bị tổnthương, tôi nghĩ đó là một cái gì dữ dội lắm.Tận chiều, tôi mới về. Đặt bó hoa cổ may lên bàn thờ nội, tôi cố tỏ ra làmình không chú ý đến nó. Rồi bỗng, tôi nghe thấy hai tiếng ’’xin lỗi’’. Giậtmình ngó xuống, tôi phải chớp mắt liến mấy cái để biết chắc rằng mìnhkhông nghe lộn. Tôi nhìn nó, hỏi ’’ Cậu vừa nói đấy à ?’’. Nó nhoẻn miệngcười ’’Ừ !Xin lỗi !’’. Tôi chết lặng (15 giây). Đó là tiếng nói đầu tiên, nụcười đầu tiên mà tôi được thấy ở nó từ ngày nó về đây. Những lúc một mình,nó có tự nói, tự cười hay không thì tôi không biết. Nhưng nói thưc, lúc ấy,tôi nghĩ mình vừa được chứng kiến một kỳ tích ! Thấy thế, tôi vui vui và hơinghĩ ngợi. Giây phút ấy, tôi thấy yêu mến nó vô cùng. Sự dỗi hờn của mộtcon bé tám tuổi như tôi cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi !Tôi rủ nó cùng chơi, mới đầu, nó còn lưỡng lự, nhưng rồi cũng đồng ý. Thếlà mỗi chiều, sau những trò thả diều, bắt dế, trọi gà…chúng tôi lại được nghechàng ca sĩ nhí biểu diễn…Cuộc đời có những phút giây tuyệt vời như vậy đấy, nhưng nó tuyệt vời bởicó những lúc nó khiến ta buồn.Được thời gian, sau ngày nó về ở với chúng tôi ít bữa, trong xóm bỗng nổilên tin đồn, thằng bạn của tôi mắc AIDS. Dù đã cố phản bác tin đồn đó,nhưng tụi bạn vẫn quyết khai trừ nó ra khỏi đội. Như hiểu được ý nghĩ củachúng tôi, nó lặng lẽ thu mình lại, không nói gì nữa, còn lặng lẽ hơn ngày nómới về đây.Dù không cố nghĩ, nhưng lòng tôi cũng không khỏi không nghi ngờ. Mangsự thắc mắc về hỏi mẹ, tôi cũng chỉ nhận được những câu trả lời rất chungchung. Có hỏi nhiều, mẹ gắt ! Rồi không biết tự bao giờ, tôi thấy lòng lo sợvà giữ một khoảng cách với nó. Tôi không hiểu AIDS là gì, cũng không biếtnó sẽ lây truyền ra sao. Nhưng trong suy nghĩ not nớt của một con bé như tôilúc ấy, mắc nó là chết ! Tôi sợ lắm, sợ phải nằm dưới đất mà không bao giờđược đi chơi. Sợ sẽ không bao giờ được gặp ba mẹ, gặp những người tôithương yêu nữa, sợ nhiều thứ mà tôi cũng chẳng định hình cho rõ được…Sau này, khi được biết nhiều hơn về cái mà người ta gọi là AIDS, cái ’’conma’’ mà tụi trẻ tụi tôi ngày ấy vẫn nói nằm trong người nó, tôi đau đớn vôcùng. AIDS không thể lây khi nói chuyện, cũng không thể chỉ nắm tay làtuyền bệnh, cũng không phải con ma ăn thịt người, càng không phải yêu tinhhút máu…Giá như ...