Danh mục

Kính Vạn Hoa 05: Xin Lỗi Mày, Tai To

Số trang: 66      Loại file: pdf      Dung lượng: 288.67 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 36,000 VND Tải xuống file đầy đủ (66 trang) 0
Xem trước 7 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðang ngồi đọc sách trên gác, tự nhiên phát hiện khung cảnh chung quanh vắng lặng, nhỏ Hạnh thấp thỏm buột miệng kêu. Kêu xong, chờ một hồi chẳng nghe tiếng dì Khuê đáp, nhỏ Hạnh đoán dì đã đi chợ. Nhưng còn thằng Tùng, nó ở dưới nhà sao chẳng nghe tiếng Tùng, nó ở dưới nhà sao chẳng nghe tiếng lục đục quen thuộc? Hay nó đã chạy chơi đâu rồi? Nhỏ Hạnh lại ngoác miệng: - Tùng ơi! Tùng à! Ðúng như nó dự đoán, tiếng gọi của nó rơi tõm vào thinh không. Ðợi một lát,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kính Vạn Hoa 05: Xin Lỗi Mày, Tai ToKính Vạn Hoa 05: Xin Lỗi Mày, Tai To Nguyễn Nhật Ánh Kính Vạn Hoa 05: Xin Lỗi Mày, Tai To Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh Thể loại: Tuổi Học Trò Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Trang 1/66 http://motsach.infoKính Vạn Hoa 05: Xin Lỗi Mày, Tai To Nguyễn Nhật Ánh Chương 1/10Ðang ngồi đọc sách trên gác, tự nhiên phát hiện khung cảnh chung quanh vắng lặng, nhỏ Hạnhthấp thỏm buột miệng kêu.Kêu xong, chờ một hồi chẳng nghe tiếng dì Khuê đáp, nhỏ Hạnh đoán dì đã đi chợ. Nhưng cònthằng Tùng, nó ở dưới nhà sao chẳng nghe tiếng Tùng, nó ở dưới nhà sao chẳng nghe tiếng lụcđục quen thuộc? Hay nó đã chạy chơi đâu rồi?Nhỏ Hạnh lại ngoác miệng:- Tùng ơi! Tùng à!Ðúng như nó dự đoán, tiếng gọi của nó rơi tõm vào thinh không.Ðợi một lát, nhỏ Hạnh lại gân cổ gọi:- Tùng ới ời!Vẫn chẳng có tiếng đáp lại. Nhất định thằng này đã chuồn đi đâu rồi! Chẳng hiểu nó có nhớkhóa cửa ngoài không? Nhỏ Hạnh cau mày lẩm bẩm và sau một thoáng lưỡng lự, nó tiếc rẻ gấpcuốn sách đang đọc dở lại và lẹp xẹp lê bước xuống cầu thang.Nhà dưới vắng tanh vắng ngắt. Suốt từ phòng ngủ, phòng làm việc của ba ra đến tận phòngkhách tịnh không một bóng người. Giờ này ba mẹ đang ở sở làm, dì khuê đi chợ còn thằng Tùngchắc sang chơi bên nhà hàng xóm.Thực ra gặp những lúc yên tĩnh như thế này, nhỏ Hạnh thích lắm. Tính nó không ưa ồn ào náonhiệt. Bao giờ đi học về, ăn cơm xong, nó cũng tót lên ghế bố nằm đọc sách. Ðọc sách chán,nó lại ngồi vào bàn loay hoay giở tập ra học. Có một đứa con ham học như nhỏ Hạnh, ba mẹchả cần nhắc nhở. Thậm chí mẹ còn lo âu, sợ nó học nhiều sinh ốm.Nhỏ Hạnh không ốm nhưng đến năm học lớp năm, mẹ phát hiện nó mắc tật cận thị. Ngồi tronglớp, nhìn lên bảng chỉ thấy lờ mờ, nó cứ xin thầy đổi lên bàn thứ bảy. Sau đó nó chuyển lên bànthứ sáu, rồi thứ năm. Ngồi bàn thứ năm một thời gian, nó lại xin lên bàn trên nữa. Cho đến khiđược thầy xếp ngồi ở bàn đầu, vẫn không thấy rõ chữ trên bảng, nó bèn quay sang dòm tập đứangồi cạnh.Vậy mà nhỏ Hạnh vẫn chưa biết mình bị cận thị. Cho đến hôm mẹ chở nó đi mua cuốn “Ðạođức” thì mọi chuyện mới vỡ lở. Sau khi đi lòng vòng mấy hiệu sách vẫn không tìm thấy cuốngmuốn mua, trên đường về lúc chạy qua một sạp sách báo bày bên lề đường, thấy người ta treo laliệt các loại sách giáo khoa, mẹ dừng xe lại, bảo:- Con nhìn thử xem có cuốn “Ðạo đức” trong đó không?Nhỏ Hạnh thản nhiên:- Ðứng đây xa quá, con đâu có nhìn rõ chữ!Trang 2/66 http://motsach.infoKính Vạn Hoa 05: Xin Lỗi Mày, Tai To Nguyễn Nhật Ánh- Con không nói đùa đấy chứ? – Mẹ sửng sốt – Cách có mấy mét mà con không đọc thấy gì sao?- Mẹ cũng có đọc được đâu! – Nhỏ Hạnh phụng phịu cãi – Nếu đọc được, mẹ đâu có bảo con!Mẹ giải thích bằng giọng lo lắng:- Nhưng mẹ bị cận thị, mà hôm nay mẹ lại quên mang theo kính! Còn con thì khác!- Con chẳng khác tí nào đâu! – Nhỏ Hạnh hồn nhiên đáp – Ở lớp, con cũng chẳng nhìn thấy gìtrên bảng, chỉ toàn nhìn tập bạn để chép bài!Rồi nó hào hứng kể chuyện nó cứ dăm ba bữa lại phải xin đổi chỗ ngồi như thế nào và thầy nóchiều ý nó ra sao cho mẹ nghe.Ðến lúc đó, mẹ mới biết điều gì đã xảy ra với con mình. Ngay lập tức, mẹ đưa nó đến bệnh việnkhám mắt và tiếp theo dẫn nó đến hiệu kính thuốc để sắm cho nó một cặp kính 1.5 đi-ốp theochỉ dẫn của bác sĩ.Chuyện đó xảy ra cách nay đã bao năm rồi, từ hồi nhỏ Hạnh chưa vào trường Tự Do và cònchưa biết Tiểu Long và Quý ròm là ai. Bây giờ cặp kính vẫn còn chễm chệ trên sống mũi nó, đãtăng thêm 0.5 đi-ốp và thỉnh thoảng lại xệ xuống khiến nó chốc chốc phải đưa tay đẩy lên.Sở dĩ tác giả nói dông dài về nhỏ Hạnh như vậy không phải để giải thích tại sao nó đeo kính màkhông đeo một thứ gì khác trên mắt mà chính là để cho bạn đọc thấy rằng nhỏ Hạnh là một đứaham học ngay từ hồi còn học cấp một.Và một đứa ham học như vậy sống trong cảnh nhà yên ắng cũng thích thú chẳng khác gì cásống trong nước.Nhưng là một đứa nhát gan, nhỏ Hạnh không tài nào yên tâm ngồi thu mình trên gác để tậnhưởng cái thú đó. Nó cứ sợ thằng Tùng bỏ đi chơi quên khóa cửa, kẻ trộm sẽ thừa cơ lẻn vàonhà. Mà ở cái chung cư nó đang sống, đã có khối nhà bị mất trộm. Cứ nghĩ đến cảnh mình đangngồi đọc sách trên gác, còn kẻ trộm thì đang lục lọi vơ vét ở dưới nhà, nhỏ Hạnh đã nghe lạnhtoát sống lưng.Ðã không nghĩ thì thôi, càng nghĩ vơ nghĩ vẩn, nhỏ Hạnh càng run. Nó thận trong bước ra kiểmtra cửa trước. Nhìn thoáng qua, thấy cửa khóa bên trong, nhỏ Hạnh thở phào. Như vậy là thằngTùng c ...

Tài liệu được xem nhiều: