Thông tin tài liệu:
Tham khảo tài liệu kính vạn hoa (nguyễn nhật ánh) - tập 3 thám tử nghiệp dư, giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kính vạn hoa (Nguyễn Nhật Ánh) - Tập 3 Thám tử nghiệp dư Chương 1: Thám Tử Nghiệp Dư Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ thì nhỏ Hạnh bắt đầu cảm thấy mỏichân. Chiếc ba lô căng phồng của Quý ròm để dưới gầm ghế khiến nó khôngduỗi thẳng chân ra được. Nó đành phải lắc lắc hai đầu gối cho đỡ mỏi. Đã mấy lần nhỏ Hạnh nhìn sang bên cạnh nhưng thấy Quý ròm ngồingủ khò còn Tiểu Long thì đang chúi đầu đọc truyện, nó không nỡ gọi,đành chép miệng ngoảnh nhìn ra ngoài. Lúc này những cánh đồng rộng đã bị bỏ lại tít phía sau. Xe đi như chuivào những vườn điều, vườn chôm chôm chi chít trái trải dài hai bênđường. Nhỏ Hạnh chưa thấy cây điều và cây chôm chôm bao giờ. Vì vậy khungcảnh trước mắt khiến nó nhấp nha nhấp nhổm và như không đừng được,nó quay lại lay mạnh Tiểu Long, bất chấp phép lịch sự mà nó tuân thủ nãygiờ: - Này, nhìn kìa! Tiểu Long rời mắt khỏi trang sách: - Gì vậy? Nhỏ Hạnh nói như reo: - Cây chôm chôm! Cây điều nữa! Trái nhiều quá trời! Tiểu Long nhún vai hờ hững: - Tưởng gì! Thái độ thờ ơ của Tiểu Long làm nhỏ Hạnh cụt hứng: - Bộ Long đã nhìn thấy những loại cây này rồi hả? - Chôm chôm và điều ở ngoài quê Long thiếu gì! Ra là vậy! Nhỏ Hạnh xụi lơ. Có một lúc nó định chồm qua đập Quý ròmdậy nhưng rồi sực nhớ lần này ba đứa đi nghỉ mát ở Vũng Tàu là nghỉ ởnhà cô Quý ròm, điều đó có nghĩa là Quý ròm đã đi qua con đường nàynhiều lần và những vườn điều, những vườn chôm chôm không còn lạ gì vớinó. - Bộ Hạnh chưa đi Vũng Tàu bao giờ hả? - Tiểu Long thình lình hỏi. - Chưa. Thế còn Long? - Tôi đi lần này là lần thứ ba. Nhỏ Hạnh nheo mắt: - Thế ở Vũng Tàu có gì hay? Câu hỏi cắc cớ của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long đưa tay lên gãi cổ. Mộthồi lâu, nó mới ấp úng đáp: - Có biển. - Biển thì nói làm gì! - Nhỏ Hạnh hừ mũi - Ai chả biết là ở Vũng Tàu cóbiển! Thế ngoài biển, còn có gì nữa? - Có cát! Quý ròm bất thần vọt miệng đáp thay. Chả ai biết nó tỉnh dậy từ lúcnào. Nhỏ Hạnh lườm Quý ròm: - Thế ngoài cát? - Ngoài cát là cá! - Ngoài cá? - Ngoài cá là cua! - Ngoài cua? - Ngoài cua là còng! Quý ròm làm một lèo khiến Tiểu Long không nhịn được phải phì cười. Nhỏ Hạnh vẫn không chịu thua. Nó bặm môi: - Thế ngoài còng? Tới đây thì Quý ròm bí. Hết giễu được nữa, nó đành cười hì hì: - Ngoài còng là... bò viên! Câu trả lời của Quý ròm làm nhỏ Hạnh đỏ mặt. Nó vùng vằng: - Hạnh nghỉ chơi Quý ra luôn à! Quý ròm cuống quýt: - Thôi, thôi, tôi xin lỗi Hạnh! Mặt nhỏ Hạnh vẫn lạnh băng: - Không có xin lỗi xin phải gì hết! Hạnh không nói chuyện với Quýnữa! - Cho tôi xin lỗi đi mà! - Quý ròm hạ giọng nài nỉ - Ai mà chẳng cólúc... lỡ lời! Nhỏ Hạnh nhướn mắt: - Vậy Quý thề đi! - Thề. - Thề sao? Quý ròm liếm môi: - Thề... không bao giờ lỡ lời nữa! Nhỏ Hạnh nhăn mặt: - Thề vậy thì nói làm gì! - Chứ thề sao? - Phải thề là nếu Quý lỡ lời lần nữa thì Quý sẽ bị xe đụng hoặc bị sétđánh gì gì đó! Quý ròm liền lim dim mắt: - Nếu tôi còn lỡ lời lần nữa thì tôi sẽ đụng xe ngay lập tức! - Quý đừng có ăn gian! - Nhỏ Hạnh giãy nãy - Bị xe đụng chứ khôngcó đụng xe gì hết! Quý ròm lại nhắm mắt: - Nếu tôi lỡ lời thì tôi sẽ bị xe đụng sứt móng! Nhỏ Hạnh vẫn lắc đầu nguầy nguậy: - Không được! Xe đụng sứt móng thì ăn nhằm gì! Phải đụng què giòthì Quý mới sợ! Bị bắt bẻ hoài, Quý ròm đổ quạu: - Ai bảo Hạnh là sứt móng không ăn nhằm gì! Hạnh thử tưởng tượngmột ngày nào đó Hạnh bị sứt hết mười móng tay lẫn mười móng chân,Hạnh có đi học được không! Tất nhiên nhỏ Hạnh thừa biết Quý ròm tìm cách cãi chày cãi cối nhưnghình dung đến cảnh một con người bị sứt hết móng chân móng tay, nóthấy như vậy cũng là đau khổ lắm nên không bắt Quý ròm thề lại nữa. Thấy nhỏ Hạnh làm thinh, Quý ròm khoái chí cười thầm. Nó chắcmẩm phen này nó đã được nhỏ bạn thông minh của mình. Quý ròm tức cười còn vì một chuyện khác nữa. Nó không hiểu tại saonhỏ Hạnh lại mê món bò viên đến thế. Hễ mỗi lần cả bọn rủ nhau đi ăn,bao giờ nhỏ Hạnh cũng đòi vào quán phở bò viên hoặc hủ tiếu bò viên chobằng được. Ở nhà cũng vậy. Trong mâm cơm của gia đình nó, bữa nàocũng có một tô bò viên dành riêng cho nó. Ba nó, mẹ nó và thằng Tùng,em trai nó, người nào cũng gắp hết món này tới món khác, riêng nó từđầu đến cuối chỉ xộc đũa vào mỗi tô bò viên. Chỉ khi nào mẹ nó thúc éplắm, nó mới nhăn nhó gắp sang các món khác. Nhưng như vậy cũng chẳng có gì đáng nói. Đằng này, nhỏ Hạnh mêbò viên đến nỗi nó tuyên bố thẳng thừng lớn lên nó nhất định sẽ trở thànhmột chủ tiệm hủ tiếu bò viên. Ước mơ của nó kỳ quái đến mức ba mẹ nóphải nhăn mặt lắc đầu. Ai đời một học sinh xuất sắc như nó, một bộ tựđiển biết đi, một trí nhớ tuyệt hảo, thông thạo cùng lúc hai ngoại ngữ,lại chẳng kỳ vọng gì cao xa như trở thành bác sĩ, kỹ sư hay nhà ngoại giaochẳng hạn, lại khoanh tròn ước vọ ...