Ánh trăng lạnh lẽo soi trên đôi vai gầy guộc của Tưởng Dục Hồng, cô thấy lành lạnh. Lẽ ra đêm xuân không nên có cảm giác này mới phải. Cô cười thầm và trách mình thật chẳng ra sao: những ngày tháng ở Quý Châu làm một thanh niên học sinh đi thực tế cơ sở, khi thấy chán ngán. nửa đêm cô vẫn đi dạo một mình trong thôn là chuyện bình thường; lúc này đang ở trong vườn trường của trường đại học rất yên tĩnh, sao mình lại sợ hãi gì? Có đúng là tại cái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án ánh trăngPHẦN DẪN 1Mùa xuân năm 1977.Ánh trăng lạnh lẽo soi trên đôi vai gầy guộc của Tưởng Dục Hồng, cô thấylành lạnh. Lẽ ra đêm xuân không nên có cảm giác này mới phải. Cô cườithầm và trách mình thật chẳng ra sao: những ngày tháng ở Quý Châu làmmột thanh niên học sinh đi thực tế cơ sở, khi thấy chán ngán. nửa đêm cô vẫnđi dạo một mình trong thôn là chuyện bình thường; lúc này đang ở trongvườn trường của trường đại học rất yên tĩnh, sao mình lại sợ hãi gì? Có đúnglà tại cái nơi mình định đến lúc này không?Ánh trăng sáng trong bao phủ khu nhà nhỏ hai tầng cách chỗ cô đứng khôngxa. Đó là khu nhà kiểu châu Âu được xây dựng vào những năm 30 của thế kỷnày, nghe nói đó là khu nhà cổ nhất trong Đại học Y, nay được dùng làmphòng thực nghiệm giải phẫu học. Phía bắc là cửa ra vào duy nhất, đó là mộtvòm cuốn khá dày, như kiểu hang đá; nóc của nó là ban công của tầng hainhô ra. Lúc này nhìn vào, thấy vách cửa xám được ánh trăng soi trắng nhợt,bóng của mái vòm và ban công in xuống nền, làm cho phía trong cửa vòm tốiom khác thường, hình như trong đó đang chứa đựng những thứ gì đó rấtđáng sợ.Nếu ngày mai không phải làm bài thi giữa học kỳ của môn giải phẩu thì cô đãchẳng phải nửa đêm một mình đi vào khu nhà mà bên trong đâu đâu cũngbày các xác chết đủ loại cùng các đoạn chân tay dài ngắn và nồng nặc mùiphooc-môn. Dục Hồng là một sinh viên công nông binh đợt cuối cùng về học ởđây, trải qua bao nhiều dày vò và khắc khoải chờ đợi trong suốt bảy năm trờiđi thực tế ấy, rồi cũng đến ngày cô được thực hiện ước mơ của mình. Tuynhiên, năm tháng trôi đi, nay cô đã ở tuổi 26, kiến thức cơ bản bị rỗng, dù cốđến mấy cũng không thể đọ trí nhớ và độ nhanh nhạy với cánh sinh viên 17-18 tuổi. Nhưng Hồng lại vốn có cá tính mạnh mẽ, cô luôn muốn nổi trội tronghọc tập, cho nên đêm nay cô đến phòng thực nghiệm giải phẫu hoàn toànkhông vì nước đến chân mới nhảy, mà là muốn nâng cao kiến thức đã có,muốn làm rõ từng chi tiết cuối cùng mà cô còn mơ hồ. Then chốt của môn giảiphẫu học là phải chịu khó nghiên cứu các tiêu bản thực thể để cảm nhận đachiều và cụ thể, vì vậy phòng thực nghiệm giải phẫu là nơi ôn tập lý tưởngnhất.Trong trường Đại học Y số hai Giang Kinh này, lâu nay vẫn đồn đại mộtchuyện bí ẩn kỳ dị về phòng thực nghiệm giải phẫu. Chuyện thường xảy ra vềđêm khuya, nhân vật chính có thể là một quái nhân thích ăn thịt các xác chết,có thể là một con ma hung ác, hoặc một cô hồn đầy oán hận; các nạn nhânphải hứng chịu đều là các sinh viên y khoa vô tội. Với các sinh viên y khoa,sau khi kết thúc giờ tự học lúc 11 giờ mỗi đêm, thì nơi đây trở thành vùngcấm địa. Tối nay Dục Hồng đã cùng các bạn đến đây ôn bài, rồi tắt đèn trướclúc chuông báo hết giờ, sau đó họ cùng trở về ký túc xa. Đến nơi rồi, DụcHồng vẫn trăn trở mãi, cô cảm thấy mình ôn tập chưa được chu đáo, bènquay trở lại đây.Đang suy nghĩ miên man, thế rồi cô đã đứng trước cửa vòm cuốn. Các mẩuchuyện đồn đại về ma quỷ, liệu có thật không? Tim cô đập dần nhanh hơn.Tất nhiên không phải là thật. Cô đã từng trải qua bao thăng trầm của quãngđời học sinh đi thực tế, đương nhiên cô không như các sinh viên trẻ nhẹ dạ cảtin vào các chuyện khiếp hãi này. Có lẽ vì sinh viên Y bài vở quá nặng nên đãbịa ra các mẩu chuyện cho chính mình được vui đó thôi.Nhưng tại sao mình lại chợt rùng mình?Tim cô đập càng nhanh hơn, nghe rõ mồn một.Để tự trấn tĩnh, Hồng đành nhè nhẹ nhắm mắt và thầm nhẩm lại mấy câu vèvề cấu tạo quả tim và hướng lưu thông của máu do cô tự soạn cho mình:Lên tâm nhĩ, xuống tâm thất, trái van hai lá, phải van ba lá, tĩnh mạch phổitâm nhĩ phải, tâm thất trái động mạch chính, tĩnh mạch trong tâm nhĩ phải,tâm thất trái động mạch phổi...Cô dường như nhìn thấy dòng máu đang chảy mạnh trong tim mình, cuồncuộn chảy, không ngớt chảy qua chảy lại giữa tâm nhĩ và tâm thất. Tuy nhiên,cô vẫn bước qua bậu cửa xi măng khá cao để vào khu nhà thực nghiệm giảiphẫu.Bậu cửa này cao tới một thước, cũng là một đề tài luôn được sinh viên cáckhoá hay bàn tán. Nghe nói nhiều năm trước, có lần một bể lớn chứa đầyphooc-môn của phòng thực nghiệm giải phẫu bị vỡ tràn ra lênh láng một nửasân trường, nồng nặc mùi phooc-môn nhức mũi. Để phòng lặp lại sự cố tươngtự gây ô nhiễm, nhà trường bèn cho xây cao bậc cửa này lên, coi như một conđập chắn phooc-môn. Nhưng cũng có cách nói khác - cách giải thích phổ biếncủa dân gian: bậu cửa cao một thước có thể nhốt ma quỷ ở trong nhà, vàphòng ngừa các xác chết nhảy ra ngoài.Sau bậu cửa là năm bậc thềm khá cao, rồi đến cánh cửa gỗ. Dục Hồng nắmvào tay nắm cửa bằng đồng, nghĩ bụng: Lúc này mình quay ra vẫn chưamuộn.Nhưng chẳng lẽ chỉ vì sợ hãi chốc lát mà bỏ lỡ dịp ôn bài thuận lợi như thếnày?Bỗng nghe thấy một điệu nhạc du dương từ phía trong vọng ra. Dục Hồngchững lại, chăm chú lắng nghe. Hình như có tiếng người thì thầm, để ý nghekỹ hơn, còn thấy các âm thanh lách cách do đồ thủy tinh va chạm nhẹ phátra.Thì ra là một bữa liên hoan.Tổ chức liên hoan tron ...