Danh mục

Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 17

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 90.00 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hinh lấy làm may mắn vì mình vẫn còn tỉnh táo - ít ra là cô tự cho mình như thế - nhưng cũng đủ để khiến cô dám ngẩng đầu đối mặt với cái hoàn cảnh kỳ quái hiện tại và tương lai mờ mịt chẳng rõ sẽ đi về đâu.Đã không thể ngủ được thì chi bằng ra ngoài kia đi dạo, để cho mình nhanh chóng tĩnh tâm trở lại.Hinh đi thật khéo léo nhẹ nhàng, cũng có phần hồi hộp vì sợ sẽ bị các bệnh nhân và y tá trực ban trông thấy. Chỉ đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 17 Chương 17 Khắc khoải nhớ nhungHinh lấy làm may mắn vì mình vẫn còn tỉnh táo - ít ra là cô tự cho mình như thế -nhưng cũng đủ để khiến cô dám ngẩng đầu đối mặt với cái hoàn cảnh kỳ quái hiệntại và tương lai mờ mịt chẳng rõ sẽ đi về đâu.Đã không thể ngủ được thì chi bằng ra ngoài kia đi dạo, để cho mình nhanh chóng tĩnhtâm trở lại.Hinh đi thật khéo léo nhẹ nhàng, cũng có phần hồi hộp vì sợ sẽ bị các bệnh nhân và ytá trực ban trông thấy. Chỉ đi một đoạn đã đến bên giường bà San.Bà ta đã ngủ say, đang ngáy khe khẽ. Hinh liếc thấy trên mặt cái tủ con kê bên đầugiường có vài quyển sách, cô thấy tò mò bèn bước lại nhìn dưới làn ánh sáng lờ mờ.Xếp trên cùng là cuốn “Chuyên luận về nghệ thuật sân khấu”, và các cuốn khác:“Nghệ thuật đóng phim”, “Nhập vai”, “Lý luận về biểu diễn”, “Tân Kim Lăng thậpnhị hoa - nữ ngôi sao điện ảnh Trung Quốc thập kỷ 40”.Thảo nào mà bà già này rất mê sắm vai, thậm chí bà đã “nhập vai”; từ chỗ bắt chướcngười khác, rốt cuộc đã mắc bệnh sắm vai thể hiện nhân cách của đủ hạng người!Hinh có phần cảm thông với bà Uông Lan San.Phía dưới mấy quyển sách là một quyển sổ khá to, cầm lên xem, thì ra nó là một tậpphác thảo ký họa. Bà San là con người thật đa tài! Hinh tò mò mở ra xem, ngay trangđầu đã khiến cô giật mình suýt đánh rơi cuốn sổ: đó là bố cục của cảnh vừa nãy bàSan sắm vai - một cô gái áo trắng, tóc dài đứng bên cửa sổ, phía sau trên gáy lại là mộtkhuôn mặt rách nát!Hinh vội đặt ngay cuốn sổ phác thảo xuống, cứ như là đã tránh thoát được một thứ đồxúi quẩy. Cô rời khỏi chỗ bà San, rồi đi quanh khu buồng bệnh hai vòng, cảm thấymình đã tĩnh tâm trở lại nhưng cơn mệt mỏi lại kéo đến. Khi trở lại giường của mình,cô thấy một người đang nằm trên đó!Hinh cố định thần nhìn quanh, xác định rằng mình không đến nhầm chỗ, rồi mới nhìnkỹ người đang nằm trên giường - lại là bà San! Hinh thầm nguyền rủa bà ta thật là“khó nhằn”, rất không biết điều. Cô ấn nút chuông xin trợ giúp.“Cô nỡ đuổi tôi đi thật ư?”Hinh hít thật mạnh một hơi khí lạnh, suýt nữa thì ngã, cô vội bám lấy cái ghế bêngiường. Vì cô nhận ra đây là giọng nói của Thẩm Vệ Thanh!“Bà San, bà không chịu buông tha tôi thật ư? Thực ra bà muốn gì?”“Tôi là Thẩm Vệ Thanh, sao cô phải sợ tôi? Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi”.“Bà không phải Vệ Thanh, bà là Uông Lan San! Bà ra khỏi giường tôi đi, nếu không sẽgọi y tá!” Lần đầu tiên Hinh gắt gỏng với bà ta.Bà San trở dậy ngồi thẳng đơ trên giường, nhìn chằm chằm vào Hinh, dù ánh sáng rấtyếu nhưng Hinh vẫn nhận ra đôi mắt đau khổ của một cô gái trẻ đã phải nếm trải baonỗi gian truân - chính là đôi mắt của Thẩm Vệ Thanh!Và Hinh đã hiểu: bà San sẽ không buông tha cô, cô sẽ không thể thoát.“Vệ Thanh đã chết, bà đâu có phải là...” Hinh không tin và cũng không muốn tin ngườiđàn bà đang ngồi trên giường là Thẩm Vệ Thanh.“Cô có tư cách gì mà dám nói không phải? Năm 1986 tôi vào đại học y khoa số 2 GiangKinh, hồi đó gọi là học viện y khoa số 2 Giang Kinh. Tôi là người Nghi Hưng, HàngChâu. Tháng 4 năm 1987 tôi vào viện này, ông Từ Hải Điền là bác sĩ điều trị, bệnh củatôi đã chuyển biến rõ rệt... Sao cô lại nói là tôi đã chết?”“Chị đã nghe nói đến “ánh trăng” bao giờ chưa?” Hinh không trả lời, cô hỏi lại đốiphương.Bà San bắt đầu thở gấp, rất giống phản ứng của Vệ Thanh hồi nọ: “Đương nhiên làcó nghe nói, nhưng cô đừng hỏi làm gì, tôi sẽ không nói đâu!”“Với tôi, điều này đã chẳng còn là bí mật nữa, chị quên rồi à: chính chị nói với tôi rằng“ánh trăng” tức là nói về “Nguyệt Quang xã”. Tôi không hiểu tại sao lúc đầu chị khôngmuốn nói, nhưng cuối cùng chị vẫn nói với tôi”.“Nói, thì sợ cô sẽ đi đến cái chết; không nói, thì sợ rằng cô chết sẽ không thể nhắmmắt được”. Vệ Thanh lạnh lùng nói.Đây là Uông Lan San hay là Thẩm Vệ Thanh? Cảm giác của Hinh lúc này dường nhưkhông có ranh giới rõ ràng.“Biết về “Nguyệt Quang xã”, chẳng phải là sẽ càng tiến gần đến sự thật hay sao?”“Chưa chắc là sẽ tiến gần đến sự thật, nhưng có thể khẳng định rằng sẽ tiến rất gầnđến sự đau khổ vô bờ bến! “Nguyệt Quang xã” và “vụ án mưu sát 405” có mối liên hệgì, ai có thể nói cho rõ được đây?”“Tại sao chị lại biết về “Nguyệt Quang xã”?”“Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Hồi đó tôi là một cô gái rất yêu đời, tôi và mấy người bạn cóchung sở thích đã tổ chức ra một hội nhiếp ảnh. Nhà trường rất ủng hộ việc nàynhưng lại không có điều kiện bố trí cho chúng tôi buồng tối. Chúng tôi đành mượnmột tầng hầm dưới sàn nhà khu hành chính cũ để làm buồng tối, nơi đó đang là phònghồ sơ. Hồi đó tôi cũng bị “ánh trăng” ám ảnh, cố đi tìm lời giải đáp, thế rồi phát hiệnra hồ sơ về “Nguyệt Quang xã” - nói về một tổ chức đặc vụ hoạt động trước và saucách mạng văn hóa. Đọc nó, tôi thấy hầu như rất nhiều thành viên của nó đều nhảylầu tự tử, nên đoán rằng chưa biết chừng “Nguyệt Quang xã” có liên quan đến “vụ ánmưu sát 405” cũng nên”.“Chị có nhìn thấy một cuốn nhật ký không?”“Có thấy nó nằm trong hồ sơ năm 1 ...

Tài liệu được xem nhiều: