Mùa thu, gió mát trăng thanh. Đã quá giờ quy định tắt đèn từ lâu, Diệp Hinh trở mình mãi, rồi cuối cùng cũng ngủ được, cô nghĩ: liệu cô ta có đến nữa không nhỉ?Từ không trung xa vắng vọng đến một làn điệu âm thanh thiên nhiên, mơ hồ khó bề cảm nhận là phát ra từ nhạc cụ nào, khúc nhạc lọt qua khe cửa sổ hé mở, Diệp Hinh thấy thực sự rất dễ chịu. Bỗng một làn ánh sáng trắng chợt lóe lên, một cô gái mặc áo dài trắng chậm rãi bước ra từ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 2 Chương 2 Những tiếng bước chân trong phòng giải phẫuMùa thu, gió mát trăng thanh. Đã quá giờ quy định tắt đèn từ lâu, Diệp Hinh trở mìnhmãi, rồi cuối cùng cũng ngủ được, cô nghĩ: liệu cô ta có đến nữa không nhỉ?Từ không trung xa vắng vọng đến một làn điệu âm thanh thiên nhiên, mơ hồ khó bềcảm nhận là phát ra từ nhạc cụ nào, khúc nhạc lọt qua khe cửa sổ hé mở, Diệp Hinhthấy thực sự rất dễ chịu. Bỗng một làn ánh sáng trắng chợt lóe lên, một cô gái mặc áodài trắng chậm rãi bước ra từ giữa vầng sáng chói mắt ấy. Diệp Hinh cố nhìn cho thậtrõ khuôn mặt của cô gái ấy, bèn tiến sát đến phía trước. Một khuôn mặt nát bươm,máu me đầm đìa. Ngươi lại đến ư? Ngươi muốn gì? Từng giọt máu tươi rỏ xuốngmặt Diệp Hinh, cô kinh hoàng kêu lên một cách bất lực.Vẫn lại là giấc mơ ấy.Hai tháng tập quân sự đã nhanh chóng trôi qua, ngay sau đó là chương trình bài vở bộnbề khiến Hinh thấy thật sự mệt mỏi. Thêm vào đó là, gần đây cô trở thành nòng cốtcủa trạm phát thanh nhà trường, dường như cô phải bao trọn gói từ phỏng vấn, biêntập, cho đến đọc bản tin. Nhưng không hẳn vì quá mỏi mệt mà cô luôn luôn trằn trọckhông yên, mà là, đã nhiều đêm liền cô toàn ngủ mê thấy cảnh tượng này.Sau mỗi lần hoảng hốt tỉnh giấc, cô hồi tưởng lại và oán trách Âu Dương Sảnh đã kểcâu chuyện “vụ mưu sất 405”. Chắc vì mình quá căng thẳng thần kinh, nên đã bị nỗisợ hãi xâm nhập đầu óc.Nhưng Hinh vẫn thấy sợ ngủ, sợ lại ngủ mê thấy cảnh tượng ấy. Chính con ngườinắm giữ số phận của mình kia mà? Hinh nghĩ đến cha cô vốn là trưởng phòng của mộtnhà máy lớn, sau khi nghỉ việc ông chỉ suốt ngày ngồi bên bàn mạt chược, chìm đắmchẳng thể làm gì khá hơn. Trái lại, mẹ cô từ một công nhân dệt rất bình thường, đãchịu khó tự học hỏi vươn lên trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng hiện nay.Hôm nọ Âu Dương Sảnh nói vậy không đúng: con người ta không phải là hạt bụi nhỏbé hễ bị gió thổi là mất phương hướng. Con người là động vật cao cấp có khả năngchiến thắng bản ngã, không thần thánh ma quỷ nào có thể xâm phạm.Càng nghĩ Hinh càng thấy nỗi sợ hãi rời bỏ cô thêm xa hơn, dần dần cô ngủ thiếp đi.Tiếc rằng cô lại không phải là người làm chủ giấc mơ. Tiếng nhạc du dương chơi vớibồng bềnh, hình như đang nâng cô lên tận tầng mây trôi. Làn mây không ngớt co lạirồi giãn ra, rồi một vệt sáng trăng lại xuất hiện trước mặt Hinh.Cô là ai? Hinh dường như có thể nghe thấy âm thanh dội lại từ bốn phía xung quanh.Cô gái đặt ngón tay lên môi và “xuỵt”... rồi chìa bàn tay về phía Hinh.Hồi còn bé mình vẫn nghe bà nội dặn không được đi ra bờ sông, quỷ chết đuối sẽ thòtay lên tóm chân người ta lôi xuống dìm chết. Cô gái này nếu như là hồn ma ngàytrước nhảy lầu, liệu có lôi mình nhảy lầu hay không?Hinh cảm thấy mình không thể tự chủ được, cô cứ từ từ đưa tay ra. Cuối cùng cũngchạm vào tay cô gái áo trắng. Lạnh buốt!Hinh mở to mắt, muốn trước khi chia tay phải nhìn thật rõ mặt cô ta, nhưng Hinh cũngsợ lại nhìn thấy khuôn mặt máu me đầm đìa ấy.Nhưng lần này thì khác, vầng sáng chói mắt dần dần nhạt đi, mặt cô gái trông mỗi lúcmột rõ, một khuôn mặt trắng nhợt và toàn vẹn.Là khuôn mặt của Âu Dương Sảnh!“A!” Hinh hoảng hốt kêu to, nhưng cô bị Sảnh giơ tay bịt ngay miệng.“Nhóc con ạ, ta đây mà! Đừng kêu lên kẻo làm mọi người tỉnh giấc!”Hinh sợ hãi bừng tỉnh cơn mê, cố nhìn rõ trong bóng tối. Sảnh vốn nằm giường trênnhưng lúc này rõ ràng đang ngồi bên cô. Khuôn mặt trắng nhợt đang ở ngay trước mắtcô.“Cậu làm gì vậy? Cậu làm tớ sợ hết hồn!” Diệp Hinh còn chưa hết sợ, cô thấy Sảnhvẫn mặc bộ áo ngủ dài, màu trắng, bàn tay lạnh giá đang nắm chặt tay cô.“Tớ đoán nhé: có phải cậu tưởng mình là cô gái mặc áo trắng, đầu và mặt nát bươmtrong giấc mơ của cậu hay không? Cậu nhát như cáy, gan của cậu bé tí tẹo!” Sảnhcười đắc ý, khiến Hinh rất ngán ngẩm:“Tớ mà nhát gan? Cậu thử sang ngồi bên giường Lôi Lôi mà xem, nó lại không kêu ầmlên, làm cả khu nhà này tỉnh giấc ấy chứ?” Mồm nói cứng vậy thôi, thực ra Hinh đangcười thầm mình quá yếu bóng vía.Sảnh khẽ chép miệng: “Chẳng hiểu tại sao đêm nay tớ không thể ngủ được. Nằmgiường trên thấy cậu cứ trở mình liên tục, đoán rằng cậu cũng không ngủ nên tớ địnhrủ cậu ra ngoài đi dạo, nào ngờ cậu đã đang nằm mơ rồi!”“Đúng thế. Tớ lại bị cậu làm thức giấc. Cậu đã đạt được mục đích rồi chứ? Nửa đêmkhuya khoắt, tớ không thể đi ra ngoài với cậu, tớ đâu thuộc nhóm U hồn Sảnh nữ cáccậu!”“Hinh ơi, tớ xin cậu đấy!” Sảnh khẩn khoản, cô đóan rằng Diệp Hinh dễ tính nhấtđịnh sẽ chiều ý cô. Hinh vừa tỉnh cơn mê, quá sợ hãi nên khó mà ngủ lại được, côbằng lòng.“Nhưng cửa ra vào khu nhà đã bị khóa rồi, thì ra sao được?”Sảnh hạ thấp giọng: “Từ lâu tớ đã trinh sát rồi: chỗ ngoặt giữa cầu thang tầng một lêntầng hai có một ô cửa sổ to, chấn song sắt bị mất một thanh, đó là “cống hiến” của cácanh chị sinh viên hay thức đêm học bài. Người hơi béo thì không chui lọt qua nhưnggầy như cậu và tớ thì chắc chắn không có vấn đề gì. Bên ngoài ...