Danh mục

Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 23

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 85.00 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày 9 tháng 6Hôm sau Lượng đến phòng bảo vệ giao cho phó phòng Vu Tự Dũng bức ảnh “Hiên ngang trong đêm tuần tra” đã in xong. Vừa bước vào gian chính của phòng bảo vệ, Lượng đã đảo mắt tìm khắp một lượt. Nhưng ở đây sổ sách bề bộn, anh không sao nhận ra đâu là “hồ sơ Nguyệt Quang xã”.“Chú Dũng ạ, các bức ảnh chụp hồ sơ lần trước đã in, không nhìn thấy gì hết, vậy các chú đã xử lý ra sao?” Vì đã thân quen nên Lượng bắt chuyện với ông Dũng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 23 Chương 23 Sự phản bội dịu dàngNgày 9 tháng 6Hôm sau Lượng đến phòng bảo vệ giao cho phó phòng Vu Tự Dũng bức ảnh “Hiênngang trong đêm tuần tra” đã in xong. Vừa bước vào gian chính của phòng bảo vệ,Lượng đã đảo mắt tìm khắp một lượt. Nhưng ở đây sổ sách bề bộn, anh không saonhận ra đâu là “hồ sơ Nguyệt Quang xã”.“Chú Dũng ạ, các bức ảnh chụp hồ sơ lần trước đã in, không nhìn thấy gì hết, vậy cácchú đã xử lý ra sao?” Vì đã thân quen nên Lượng bắt chuyện với ông Dũng rất tựnhiên.“Còn biết làm gì nữa? Kẹp vào hồ sơ, chờ 10 năm sau rồi hủy”. Ông Dũng vừa ngắmảnh “Hiên ngang trong đêm tuần tra” vừa trả lời không mấy bận tâm.“Thế thì chịu Diệp Hinh rồi! Kiến thức nhiếp ảnh phổ thông cũng không nắm được!”Vừa nghe nhắc đến “Diệp Hinh”, ông Dũng ngẩng đầu: “Cậu không nhắc đến thì tôikhông thể nhớ ra. Diệp Hinh thế nào rồi? Vẫn nằm viện tâm thần à? Sinh viên các cậucó biết tin tức gì không?”Lượng thở dài: “Hinh là đồng hương của cháu, cô ấy rất giỏi giang, chẳng biết đã bịtrúng tà gì. Gần đây bọn cháu đi kiến tập ở viện tâm thần, mấy hôm trước có gặpHinh, cô ấy thực đáng thương. Người vốn đã mảnh khảnh, nay còn gầy thêm. Nghenói ông bác sĩ rất có uy tín chuyên môn phụ trách điều trị cho Hinh bỗng dưng tự sát,thật quá lạ lùng!”Ông Dũng ngạc nhiên: “Tôi nghe nói vị bác sĩ ấy tự sát cũng lại là nhảy lầu? Mà ông talại đang điều trị cho cô Hinh. Thật là kỳ dị!”“Cháu không rõ chuyện về Diệp Hinh là thế nào, tập hồ sơ hôm đó có ý nghĩa gì? Cótác dụng hỗ trợ điều trị cho Hinh hay không?”Ông Dũng lắc đầu: “Toàn là những thứ cũ rích mốc meo, sao lại có tác dụng hỗ trợđiều trị gì được? Cách đây ít hôm chúng tôi đã đem trả cho phòng hồ sơ rồi”.Nghe nói thế Lượng cảm thấy vừa thất vọng lại vừa nhẹ nhõm, vì sẽ không phải cómột động cơ “gây án” gì nữa. Anh chào rồi ra về, định tìm đến trạm điện thoại côngcộng để nhắn tin cho Sảnh, bảo cô ta đừng nghĩ đến hồ sơ gì gì nữa. Khi đến chỗngoặt cầu thang, bỗng nghe có người gọi phía sau: “Anh khoan hãy đi, tôi muốn biếtmột số tình hình về Diệp Hinh”.Lượng quay lại, thấy một thanh niên đứng đó. Anh ta nhìn quanh bốn phía như muốnxác định rằng không có ai ở xung quanh, rồi nói: “Tôi quen Diệp Hinh, tôi có một việcquan trọng muốn hỏi anh”.Lượng nửa tin nửa ngờ, hỏi lại: “Anh là...”“Tôi họ Bành, là một lái xe của trường ta, mời anh vào phòng làm việc của tôi, tôimuốn tìm hiểu vài điều về cô Hinh”.Lượng hơi do dự, rồi gật đầu đi theo anh Bành vào phòng trực ban của lái xe.“Vì ở gần kề phòng bảo vệ nên tôi khá quen họ, vừa nãy tôi nghe thấy anh nói chuyệnvới họ trong đó, anh và phó phòng Vu Tự Dũng có nhắc đến Diệp Hinh, nên tôi rấtmuốn hỏi anh, Diệp Hinh hiện nay thế nào rồi? Vẫn nằm viện tâm thần phải không?Cô ấy đã bình phục chưa, hoặc nói là, cô ấy có vấn đề thật hay không?”Lượng nghĩ bụng: Anh là ai mà tôi phải cho anh biết tình hình cụ thể nhi? Nhưng thấyvẻ mặt anh Bành bộc lộ sự quan tâm trân thành, và có lẽ anh ta quen Hinh thật cũngnên.“Hiện giờ Hinh vẫn đang nằm viện, tôi là đồng hương của cô ấy và cũng là bạn thân.Tôi cho rằng có lẽ cô ấy hơi có phần không bình thường, tôi vẫn đang muốn tìm hiểuthêm xem đã xảy ra chuyện gì. Tôi rất muốn giúp đỡ Hinh”. Lượng tặc lưỡi nói thậtluôn.“Quê anh ở vùng Giang Triết thì phải?”“Vâng”.“Nghe giọng nói, nên tôi đoán là thế. Hồi nọ Hinh và tôi nói chuyện, cô ấy nói tiếngphổ thông rất chuẩn nên tôi không đoán ra cô ấy quê ở Giang Nam. Hiện giờ thì gayrồi: nằm viện tâm thần thì đúng là bi kịch lại tái diễn”. Anh Bành băn khoăn đi đi lạilại.“Anh nói gì? Sao lại nói là bi kịch? Đừng nên nói thế nghe sợ chết khiếp! Anh là ai màlại...?”“Tôi vừa nói rồi mà: tôi là lái xe, nhưng tôi rất quan tâm đến “vụ án mưu sát 405”. Hồinọ Hinh đến phỏng vấn phó phòng Vu Tự Dũng, muốn tìm hiểu thêm về vụ kỳ án này,tôi đã kín đáo nói chuyện riêng với Hinh. Chính vì nghe thông tin của tôi, nên Hinh mớiđi Nghi Hưng. Và ngay trong chuyến đi ấy, nhân vật duy nhất may mắn sống sót trong“vụ án mưu sát 405” là Thẩm Vệ Thanh đã nhảy lầu một cách bí hiểm. Sau khi Hinhtrở về chẳng được mấy hôm đã bị đưa đi viện tâm thần. Sự việc ấy khiến tôi rất bứcbối, cảm thấy mình đã có một quyết định sai lầm, khiến Vệ Thanh phải chết, đồngthời tôi phải chứng kiến Hinh đi vào ngõ cụt”. Anh Bành lại nói một lượt về nguyênnhân khiến anh quan tâm đến “vụ án mưu sát 405” như vậy.Nghe mãi nghe mãi, đôi mắt Lượng mỗi lúc một tròn xoe. Lượng bắt đầu hiểu ra tạisao Hinh cứ mải mê đi điều tra tìm hiểu về “vụ 405”, rõ ràng không phải chỉ vì nhữngthứ “ảo giác” kia. Thấy anh Bành đầy vẻ rầu rĩ, Lượng vội nói: “Anh đừng nên nghĩngợi quá xa như vậy, Hinh chưa chắc đã đi vào ngõ vụt gì đâu, nghe có vẻ quá thiên vềthuyết định mệnh”.“Chẳng phải tôi định đề cao thuyết định mệnh gì cả, nhưng thật là không may, nó lạitrở thành một quy luật: 405 - các cô gái từ miền Giang Nam - bệnh viện tâm thần -nhảy lầu...”Mỗi từ mà anh Bành nói đến đều khi ...

Tài liệu được xem nhiều: