Danh mục

Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 24

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 82.00 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

9h ngày 11 tháng 6“Diệp Hinh, em nhìn xem ai đến đây này!” Cô y tá tươi tỉnh gọi Hinh.“Mẹ, Sảnh ơi! Cả hai cùng đến, sao lại khéo thế này?” Hinh rất vui vì cùng một lúc được gặp hai người thân nhất của mình. Cô ngắm kỹ khuôn mặt của mẹ còn vương lớp bụi đường, chắc là vừa mới đến Giang Kinh, nhưng trông bà rất tươi tắn. Cô lại nhìn Sảnh, Sảnh rất điềm tĩnh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 24 Chương 24 Định mệnh khó thoát9h ngày 11 tháng 6“Diệp Hinh, em nhìn xem ai đến đây này!” Cô y tá tươi tỉnh gọi Hinh.“Mẹ, Sảnh ơi! Cả hai cùng đến, sao lại khéo thế này?” Hinh rất vui vì cùng một lúcđược gặp hai người thân nhất của mình. Cô ngắm kỹ khuôn mặt của mẹ còn vươnglớp bụi đường, chắc là vừa mới đến Giang Kinh, nhưng trông bà rất tươi tắn. Cô lạinhìn Sảnh, Sảnh rất điềm tĩnh.“Thử đoán xem ai đã nhắn mẹ tới đây?” Bà Kiều Doanh cười hỏi.Hinh nhìn Sảnh, Sảnh lắc đầu: “Đừng nhìn tớ! Cô ơi, cô đừng dứ nó nữa, cô báo tinvui cho Hinh đi”.“Con ạ, bác sĩ Đình gọi điện cho mẹ, ông ấy đã quyết định cho con ra viện”.Hinh ngây người, nét mặt lộ rõ niềm vui vô hạn, nhưng cô vẫn trào lệ, hồi lâu khôngnói nên lời. Sảnh lặng lẽ nhìn Hinh, cô hiểu rằng không phải Hinh khóc vì quá vui,trong làn nước mắt ấy chứa đựng bao nỗi chua cay, những áp lực về tinh thần cùngbao ảo tưởng về một tình yêu. Mùi vị của chúng ra sao chỉ có mình Hinh âm thầm chịuđựng.Đã làm xong các thủ tục ra viện, Sảnh nói với hai mẹ con Diệp Hinh: “Cháu đã nóichuyện với cha mẹ cháu, từ nay tạm để Hinh ở cùng gia đình cháu ít lâu. Nhà trườngcũng đã đồng ý cho chúng cháu tự học là chính, đồng thời cử giảng viên dạy bù cho đểchúng cháu khỏi bị lưu ban. Chúng cháu có thể cùng học và cùng giúp đỡ nhau trongsinh hoạt”.Bà Kiều Doanh vốn định đón Hinh về Giang Nam nghỉ ngơi ít lâu, nhưng nghe Sảnhnói thế bà bèn hỏi ý con gái xem sao. Phải nghỉ học đã lâu, và cũng không muốn bị lưuban nên Hinh đồng ý ngay, cô sẽ ở lại Giang Kinh để học bù.Sau khi cùng ăn bữa trưa, cả ba người về nhà Sảnh. Cha mẹ Sảnh đều đang đi làm, bàKiều Doanh trò chuyện tâm tình với con gái rồi rời khỏi nhà Sảnh đi tìm khách sạn,tiện thể mua ít quả cảm tạ gia đình Sảnh.Bà Kiều Doanh vừa đi, Sảnh bèn nói ngay với Diệp Hinh: “Điều mà lần trước Hinh đềxuất, tớ đã hỏi cha mẹ tớ xem có nghe nói về nhân vật “Máy kéo” ấy không? Cậuđoán xem, cha mẹ tớ đồng thanh nói là “có biết”. Người ấy tên là Sầm Thiết Trung,một nhân vật nổi tiếng oai hùng ở Đại học Y Giang Kinh thuộc phái “tạo phản” hồiđó. Cha tớ khi còn ở trong trường thường chơi bóng rổ với ông ta, về sau cũng khôngcó liên lạc gì nữa. Ông ta luôn rất sôi nổi, vẫn liên lạc với các bạn học cũ, nghe nóimấy năm trước đã đi khỏi bệnh viện Thâm Quyến mở công ty dược và dụng cụ y tế.Tớ đã nài nỉ mẹ tớ khẩn trương tìm số điện thoại của nhân vật này để chúng ta có thểđến hỏi thăm về các chuyện cũ”.Sảnh ngừng một lát, cô lại quan sát vẻ mặt và ánh mắt của Hinh, rồi nghiêm túc nói:“Hinh ạ, cậu vừa mới ra viện thật, nhưng mình vẫn muốn đưa cậu đến ngay một nơi,cậu hãy hứa với mình là cậu nhất định sẽ kiên cường”.Hinh hơi ngạc nhiên, không rõ Sảnh lại bày trò kỳ quái gì đây. Cô cũng nghiêm túc nói:“Cứ yên tâm, nếu hỏi mình đã có thu hoạch gì sau những ngày nằm viện, thì nên nói làmình ngày càng can đảm hơn, mình chỉ e cậu còn phải phục mình ý chứ”. Nói đến câucuối cùng, Hinh không nhịn được cười.Sảnh thoáng buồn, rồi cùng Hinh ra khỏi nhà.Bước đến gần bậu cửa cao cao trước tòa nhà giải phẫu, Hinh hơi sững người, ngẩngđầu nhìn lên bầu trời bao la không một gợn mây, tâm trạng cô cũng rất thoải mái.Trước kia thường cảm thấy hình như luôn có một nỗi sợ hãi bao trùm lên căn phòngthực nghiệm giải phẫu, nhưng bây giờ thì ánh sáng chan hòa, nào có gì đáng sợ chứ?Nhưng khi nghĩ rằng còn vô số điều bí hiểm khó hiểu vẫn đang tồn tại quanh mình thìcô vẫn thấy hơi rờn rợn. Nhưng cô hiểu rằng phải can đảm tìm tòi khám phá thì mớicó thể tìm thấy sự yên ổn thật sự cho tâm hồn và thể xác, cho dù phía trước còn cónhiều nỗi sợ hãi mà ta chưa biết. Thế rồi cô tiến lên trước, bước qua bậu cửa, bướclên thềm, đẩy cửa tiến vào.Cả hai đi thẳng đến cuối hành lang, Sảnh gọi to: “Bác Phùng, chúng cháu đây mà”.Tiếng bước chân lệt sệt trong phòng chuẩn bị. Thấy Diệp Hinh, nét mặt ông Phùng tỏra thiếu tự nhiên, ông chỉ nói một câu: “Cô đã ra viện à? Tốt, rất tốt”. Rồi ông dẫn haicô vào căn phòng nhỏ đối diện với phòng chuẩn bị. Hinh vẫn còn nhớ, chính trong cănphòng nhỏ này cô đã từng nhìn thấy cái tiêu bản cơ thể cực kỳ tinh xảo.Ngoài dãy tủ kê áp tường ra, căn phòng nhỏ này không có thứ gì khác. Hinh đang ngạcnhiên thì ông Phùng đã khom người xuống. Dưới sàn có một cái vòng tròn để làm taykéo, nó nằm ngang mặt sàn, rất ít gây chú ý. Ông Phùng mạnh tay nhấc lên “kẹt, kẹt”.Mặt sàn được mở ra, phía dưới là một bể chứa rộng đến hai chục mét vuông. Mùithuốc bốc lên nồng nặc, khi ông Phùng dùng móc sắt móc lên một thi thể rữa nát, Hinhmới nhận ra rằng căn phòng này chính là một nhà kho chứa tử thi.Lại một thi thể nữa được móc lên, rồi được xếp song song với thi thể kia trên mộttấm cao su màu trắng. Ông Phùng thoáng nhìn Hinh, rồi lấy chìa khóa mở một cánhcửa tủ, lấy ra một túi đựng giấy tờ kiểu dáng như một chiếc phong bì. Ông lại nhìnHinh, rồi nhìn Sảnh. Hình như ông đang có phần do dự. Thấy Sảnh khẽ gật đầu, ôngPhùng mới m ...

Tài liệu được xem nhiều: