Danh mục

Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 26,27

Số trang: 11      Loại file: doc      Dung lượng: 110.50 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

16h ngày 13 tháng 6Sảnh phải chạy một mạch mới đuổi kịp Hinh. Chạy dưới trời nắng tháng sáu nóng như thiêu như đốt, mồ hôi vã ra như tắm.“Tớ đoán xem nào, chắc cậu đang định sang bệnh viện số 2 tìm bà San, đúng không?” Hai cô đứng ở bến xe buýt, sốt ruột chờ xe đến. Sảnh cho rằng lần này mình không thể đoán nhầm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 26,27 Chương 26 Bí mật bị phơi bầy16h ngày 13 tháng 6Sảnh phải chạy một mạch mới đuổi kịp Hinh. Chạy dưới trời nắng tháng sáu nóngnhư thiêu như đốt, mồ hôi vã ra như tắm.“Tớ đoán xem nào, chắc cậu đang định sang bệnh viện số 2 tìm bà San, đúng không?”Hai cô đứng ở bến xe buýt, sốt ruột chờ xe đến. Sảnh cho rằng lần này mình khôngthể đoán nhầm.Lòng Hinh đang rối bời, cô im lặng gật đầu.“Này Hinh, sao cậu không hỏi tại sao tớ lại đoán đúng?”Hinh thở dài, trách bạn: “Tớ đang tức cậu đây! Đồ quỷ sứ ma mãnh, sao cậu chẳnghiểu cách đối nhân xử thế gì cả? Cô Phồn Di về nước nghỉ ngơi, đã nhiệt tình đến vớichúng ta như thế. Cuộc đời cô ấy cũng rất gian nan, từng mắc bệnh trầm cảm... saocậu lại cư xử với cô ấy thô bạo thế?”Sảnh dẩu môi: “Tớ biết thế nào cậu cũng mắng tớ! Nghĩ lại, tớ cũng hơi hối hận.Nhưng kể cũng lạ, lúc đó tớ không sao nhịn được, có lẽ tại tớ vốn đã chủ động, đãnhận định rằng cô ấy tố giác Tiêu Nhiên; lại nhìn thấy dáng vẻ sung sướng, nhàn nhãcủa cô ấy... còn Tiêu Nhiên thì đã ở nơi chín suối, cho nên vừa thấy mặt, tớ đã lộnruột rồi!”“Nhưng mình cũng không nên nói oan cho người ta. Cô ấy nói có lý; nếu đúng là cô ấyđã sai, thì thời gian đã trôi bao năm rồi, cô ấy chẳng cần phải cứ chối cãi. Tớ nghe nóithời đó đã có rất nhiều người mắc sai lầm kiểu ấy, nếu cô ấy đã làm thế thật thì cũngchỉ là chuyện vặt trong muôn vàn sự việc, chối cãi thì có ý nghĩa gì đâu?”Sảnh “ừ” và nói: “Tớ cũng đã rất buồn rồi, cậu đừng nói nữa có được không? Lúc sắpchia tay tớ đã rất thân thiện với cô ấy, đã để lại số máy nhắn tin nữa. Cô ấy hỏi có thểđọc được nhật ký Tiêu Nhiên và “hồ sơ Nguyệt Quang xã” ở đâu, tớ bèn quyết địnhđưa luôn cho cô ấy bản phôtô “hồ sơ Nguyệt Quang xã” đang để trong cặp. Chúngmình đi gặp bà San để hỏi về gì?”“Khi đang nói chuyện với cô Phồn Di, tớ đã nghĩ rất nhiều, và cũng đồng ý với côPhồn Di rằng trong câu chuyện này còn ẩn chứa những điều kỳ lạ. Cho nên tớ nghĩđến bà San. Bà ta có thể nhìn thấy Tiêu Nhiên và Trịnh Kình Tùng trong đầu tớ, thì cólẽ bà ta còn biết hiều chuyện ly kỳ hơn. Và, vấn đề nhân cách Trang Ái Vân, tiếng hát,khuôn mặt dập nát... rõ ràng đều có liên quan đến chuyện này. Tiếc rằng bà lão ấykhông “thoáng” tý nào, hỏi điều gì, bà lão toàn nói vòng vo, cố làm ra vẻ huyền bí.Hôm nay tớ đã nghĩ rồi, nhất định sẽ bám bà lão đến cùng để hỏi cho rõ xem bà cònbiết những gì nữa”.Sảnh nói: “Lần này nhất định tớ sẽ hộ vệ cậu, lần trước sợ ơi là sợ. Hôm qua tớ đãgặp thầy Côn, nhờ thầy phân tích bệnh án của bà San, chưa biết chừng sẽ có ích chochúng ta”.Hinh ngạc nhiên, rồi cười: “Tớ nhận ra rằng thầy giáo trẻ Vân Côn hay cậy mình cótài - đã bắt đầu nghe lệnh của cậu rồi đấy! Thật đáng chúc mừng!”Lúc đến buồng của bà San, thấy giường bỏ trống, cô y ta nói là bà San đã xuống sân đibách bộ. Hinh và Sảnh ra cửa sổ nhìn xuống, thấy bà lão đang ngồi trên ghế đá, tayđang cầm một chiếc bình đựng dung dịch muối vẫn dùng để truyền. Cả hai đang địnhđi xuống thì Sảnh - thật tinh mắt - kêu lên: “Bà lão vẫn còn ham đọc sách kia”Trên cái bàn kê bên đầu giường, là một chồng sách. Hinh cười: “Tớ đã biết đó lànhững sách gì rồi. Toàn là sách về nghệ thuật biểu diễn, để diễn cứ y như thật, khônghiểu bà ta còn ham học những thứ gì nữa, đã luyện được đến đỉnh cao rồi!”Sảnh bước lại xem, rồi nói: “Đúng, toàn là sách lý luận về biểu diễn. Cuốn này thì hơilạ: “Tân Kim Lăng Thập Nhị Thoa - nữ minh tinh màn bạc Trung Quốc thập kỷ 40”, làsách đọc chơi để giết thì giờ. Nhưng, lạ nhỉ, cuốn này còn kẹp vài tờ giấy. Ch8ảng lẽđọc sách lại còn phải ghi chép nữa kia?” Sảnh mở cuốn sách lấy mấy tờ giấy đó ra,cúi xuống lần giở xem. Cô bỗng “à” một tiếng, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Hinh.Hinh vội bước đến xem, trong tay Sảnh là mấy tờ giấy cũ đã ố vàng, có các chữ Hánphồn thể được in dọc, có vẻ như được cắt ra từ một cuốn tạp chí. Có mấy tiêu đề phíbên trái khiến Hinh hơi run run: “Phụ trương đặc sắc của bản báo: hoàng hậu màn bạcThượng Hải năm xưa giờ đây đã mất vía nơi sâu thẳm”. Một tiêu đề phụ là “Hé lộ bímật Trang Điệp (Ái Vân) đã mắc bệnh tâm thần rất nặng, bóng ma dập dìu chốnphong lưu”.“Cậu xem cái này”. Sảnh bỏ tờ thứ nhất xuống, thấy tờ thứ hai - rõ ràng là cùng xuấtxứ với tờ thứ nhất - là một tấm ảnh đen trắng choán già nửa trang tạp chí, chụp mộtcô gái áo trắng, dáng cao cao, mảnh dẻ đang đứng nhìn ra cửa sổ với tư thế tuyệt đẹp,mái tóc dài rủ xuống quá vai, trang nhã sống động như muốn bước ra khỏi nền giấykhiến Hinh phải tấm tắc trầm trồ. Hinh lập tức nhớ ra: đêm nọ trong bệnh viện tâmthần, bà San đã mô phỏng cái vai này!Tờ thứ ba vẫn là cắt từ cuốn tạp chí cũ ấy, phần quảng cáo của ngân hàng Hoa Kỳchoán một nửa, phía dưới là một bài viết kèm theo hai bức ảnh nhỏ. Một bức là chândung một cô gái tuyệt đẹp, chú thích là “Trang Điệp thuở xưa”, bức kia - thực đángkinh ngạc - là một khuôn mặt giập nát chằng chịt các vết ngang dọc, máu tươi đầmđìa.“K ...

Tài liệu được xem nhiều: