Danh mục

Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 28

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 71.00 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi Phồn Di về đến nhà thì Bình Thành vẫn chưa đi làm về. Chị lo lắng đi đi lại lại trong phòng. Mình làm sao thế này? Liệu có phải bị điên rồi chăng? Hay là, việc phát hiện ra Bình Thành chính là “Tinh Hỏa” khiến mình bị sốc quá nặng? Chuyên án “Nguyệt Quang xã” đã đập nát tình yêu của mình, tàn phá tuổi xanh của mình, phải chăng anh ta đang cần tìm đến sự thăng bằng, và tìm cách bù đắp? Hay là vì mình ngờ ngợ rằng Bình Thành liên quan đến toàn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 28 Chương 28 Tai họa do con người đem đếnKhi Phồn Di về đến nhà thì Bình Thành vẫn chưa đi làm về. Chị lo lắng đi đi lại lạitrong phòng. Mình làm sao thế này? Liệu có phải bị điên rồi chăng? Hay là, việc pháthiện ra Bình Thành chính là “Tinh Hỏa” khiến mình bị sốc quá nặng? Chuyên án“Nguyệt Quang xã” đã đập nát tình yêu của mình, tàn phá tuổi xanh của mình, phảichăng anh ta đang cần tìm đến sự thăng bằng, và tìm cách bù đắp? Hay là vì mình ngờngợ rằng Bình Thành liên quan đến toàn bộ “vụ án mưu sát 405”?Nhưng vừa rồi chị đến đại học Giang Kinh tiếp xúc với các sinh viên Viện y học lâmsang, họ đều hết lời ca ngợi Bình Thành rất có phương pháp công tác, giản dị dễ gần.Phồn Di không hiểu ra sao nữa.Càng nghĩ chị càng thấy mình rất mù mờ thậm chí có phần kỳ quái. Tuy nhiên chị vẫncứ mở tủ quần áo định lục tìm trong túi áo của Bình Thành, có lẽ sẽ thấy một cái gì đócó thể chứng minh cho phỏng đoán của chị.Nhưng lục khắp lượt các túi áo túi quần vẫn không tìm thấy một thứ gì gọi là có giá trịtư liệu. Cuối cùng chỉ còn đám giầy dép để dưới sàn là chưa kiểm tra. Liệu có cầnthiết không? Chẳng lẽ anh ấy giấu cái gì đó quan trọng trong giày dép? Mình suy nghĩthật vớ vẩn.Tuy nhiên, tác phong tỷ mỉ cặn kẽ vốn có vẫn thôi thúc chị ngồi xuống ngắm kỹ cácđôi giầy. Giày của Bình Thành phần lớn là giầy thể thao và giày bata để chạy bộ, vìanh thường đi làm bằng xe đạp, đến trường lại đi lên hơn chục tầng cầu thang cho nênrất ít khi đi giầy da. Anh chỉ đi giày da trong những trường hợp giao tiếp chính thức, vídụ đi họp, tiếp khách từ bên ngoài hoặc gặp gỡ lãnh đạo. Nếu đi công tác, anh thườngđi giày thể thao cho thích hợp với đường xa, và mang thêm một đôi giầy da để dự cáccuộc họp.Chị chợt nhận thấy có một đôi giầy thể thao mà phần áp sát đề giầy lại có một vệtmàu hồng. Chị nhìn thật kỹ, sờ vào phía trong giầy rồi lại lật xem đế giầy. Mắt chịbỗng sang lên.Mặt đế giầy cũng giống như mặt đế của các đôi giầy thể thao thường thấy, có hàngchục đường rãnh lớn nhỏ, nhiều đường rãnh còn bám một ít bột mầu đỏ tía. Giơ lêntrước ánh sáng mặt trời có thể thấy một số đốm lấm tấm xanh xen trong mầu tía.Phồn Di rùng mình, cảm thấy hơi chóng mặt.Lẽ nào lại đúng là như thế?Chị lấy một túi ni lông có sẵn mép gấp, dùng lưỡi dao nhỏ cạo một ít chất bột ấy...Ngoài cửa có tiếng chìa khóa cho vào ổ rồi mở cửa. Phồn Di vội giấu ngay túi ni lông.“Chiều nay em đi đâu vậy? Anh gọi điện về, không thấy em ở nhà”. Bình Thành hỏicó vẻ như chỉ là thuận miệng.“Có việc gì không ạ? Chả lẽ em cứ phải ngồi nhà để chờ điện thoại của anh à?” PhồnDi bình thản đáp.“Tất nhiên không phải thế” Bình Thành nói: “Anh sợ em ở nhà một mình buồn, đangđịnh khuyên em nên năng đi ra ngoài”.“Em đã đến đại học Giang Kinh, từ sinh viên cho đến giáo viên đều ca ngợi anh, emthấy rất tự hào”. Phồn Di cũng chẳng rõ tại sao mình lại bịa thêm.“Thế ư? Anh vẫn tưởng em chả bao giờ muốn bước vào đại học Giang Kinh nữa”.Bình Thành ngạc nhiên nhìn vợ.“Có lẽ, thời gian thực sự có thể làm nhạt phai tất cả! Hoặc cần nói là, sự chín chắn làmột quá trình không đơn giản. Em đã thấy khá hơn nhiều, sẽ không chìm đắm trong kýức nữa”. Chị cũng nhìn Bình Thành, muốn có thể tìm thấy một số đáp án trong mắtanh.Nhưng chị chỉ nhìn thấy một đôi mắt rất sâu, rất đen. Chị không nhận ra điều gì khác.17h ngày 15 tháng 6Công viên nghĩa trong quốc tế Rochesea nằm ở ngoại ô phía tây nam Giang Kinh, phíatây giáp hồ Chiều Dương, phía bắc giáp khu lãnh sự quán cũ, phía đông là quần thể cácvi la kiểu cũ. Âu Dương Sảnh đứng ở cổng nghĩa trong ngắm nhìn khung cảnh xungquanh, cô thầm tấm tắc: vị trí của nó đúng là khu nhà của họ Tiêu ngày xưaSảnh đã nhận ra Phồn Di, hai người khẽ chào nhau rồi bước vào nghĩa trang.“Cháu đoán, chắc là cô đã xây bia tưởng niệm cho chú Tiêu Nhiên ở đây đúng khôngạ?”“Cháu cứ như là thành tinh rồi”.“Dễ đoán thôi mà, hôm nọ cháu nghe nói cô về đúng vào dịp này, không về sớm hơncũng không về muộn hơn, nên cháu đoán cô có nỗi niềm này”.“Thử đoán nữa xem, hôm nay tôi hẹn gặp cháu để làm gì nào?”“Chắc là sẽ cho cháu biết thêm các tình tiết về thầy Bình Thành?”Phồn Di gật đầu: “Tôi có một số ý nghĩ mà chính tôi cũng không muốn tin là nó sẽđúng”.Sảnh dừng bước, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói “Cô đã nói thế, cháu liên hệ với nhữngđiều có nói lúc sáng thì cháu có một lập luận táo bạo - có lẽ sẽ kỳ quái hơn cả sựtưởng tượng của cô - cô nghe rồi, xin cô đừng mắng cháu!” Sảnh nói.“Không đâu. Tôi hiểu, tất cả mới chỉ là suy đoán”.“Cô còn nhớ, đêm 15 và sáng sớm ngày 16 tháng 6 năm đó, chú Bình Thành luôn ở bêncô phải không?”Phồn Di chợt đỏ mặt: “Hồi ấy đâu có “thoáng” như ngày nay? Chuyện yêu đương làđiều không được tự do công khai, hồi đó anh ấy tựa như người anh quan tâm đến côem là tôi. Đêm đó tôi ngồi ở ký túc xá của anh ấy đến lúc nào, không nhớ nữa nhưngchắc chắn không quá 11h đêm. Cháu định nói anh ấy...”“Cháu xin nói lại: cháu chỉ phỏng ...

Tài liệu được xem nhiều: