20h30 ngày 15 tháng 6.Khi Hinh về đến nhà Sảnh, thấy bà Kiều Doanh mẹ cô và cha mẹ Sảnh đang sốt ruột chờ cô trở về. Bà Kiều Doanh ôm chặt lấy Hinh, xót xa nói: “Ôi, con làm cho mẹ sợ quá! Sao muộn thế này mới về? Hai bác và mẹ suýt nữa thì đi báo công an!”Hinh cười: “Có sao đâu mà! Kể từ bây giờ con sẽ ở cùng gia đình Sảnh. Mẹ cứ yên tâm!”Mẹ của Sảnh, bà Lương Chí Quân, cười nói: “Phải đấy! Tôi đã nói rồi, đêm nay tôi sẽ lấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 29 Chương 29 Đỏ và đen20h30 ngày 15 tháng 6.Khi Hinh về đến nhà Sảnh, thấy bà Kiều Doanh mẹ cô và cha mẹ Sảnh đang sốt ruộtchờ cô trở về. Bà Kiều Doanh ôm chặt lấy Hinh, xót xa nói: “Ôi, con làm cho mẹ sợquá! Sao muộn thế này mới về? Hai bác và mẹ suýt nữa thì đi báo công an!”Hinh cười: “Có sao đâu mà! Kể từ bây giờ con sẽ ở cùng gia đình Sảnh. Mẹ cứ yêntâm!”Mẹ của Sảnh, bà Lương Chí Quân, cười nói: “Phải đấy! Tôi đã nói rồi, đêm nay tôi sẽlấy xích sắt xích hai đứa lại, không thể đi đâu được hết!”Hinh không thấy Sảnh có mặt ở phòng khách bèn hỏi: “Sảnh đâu ạ?”Bà Chí Quân nói: “Nó đóng cửa phòng, đang ở trong đó nghe nhạc rock. Hai bác đãcùng mẹ cháu ăn cơm tối rồi, cách đây mấy phút nó còn pha hộ cà phê với pha trà.Cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay nó bị bỏ bùa hay sao ấy, bỗng dưng ngoan ngoãnnhư một cô gái chững chạc, lại biết xuống bếp nấu canh, rồi còn pha trà nữa!” Bà vừanói vừa ngáp dài, rồi cười ngượng ngịu: “Tôi xin lỗi, hôm nay ở khoa bận nhiều việcquá, bất chợt có vài bệnh nhân mới nhập viện cùng một lúc!”Hinh cười: “Bác vất vả như thế, Sảnh cũng rất hiểu đấy ạ! Cháu vào để khen Sảnhmột câu đây!”Đi gần đến cửa phòng của Sảnh, đúng là có tiếng nhạc rock âm thanh loảng xoảng dữdội đang vọng ra. Sảnh rất kỳ quái, đặc biệt mê loại nhạc này. Hinh gõ cửa, nhưngkhông thấy trả lời, cô thầm nghĩ: tiếng gõ cửa lịch sự so với những âm thanh huyênnáo trong kia khác nào hòn sỏi ném xuống đại dương! Mình đừng nên quấy nhiễu bạnthì hơn.Hinh ăn qua loa một chút. Cô thấy mẹ mình vừa nói chuyện với cha mẹ Sảnh, rồi lạingồi xem ti-vi, có vẻ chưa hề thấy buồn ngủ. Hinh trở về căn phòng ngủ xinh xinh màgia đình Sảnh dành cho cô. Bên ngoài ô cửa sổ là màn đêm đen kịt, không hiểu sao Hinhthấy hơi sờ sợ thấp thỏm không yên.Tiếng nhạc vẫn vẳng ra từ cửa buồng ngủ của Sảnh ở ngay đối diện. Hinh thấy hơingạc nhiên. Sảnh là người không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, tại sao tối nay lạikhông thấy ra khỏi phòng? Đặc biệt là, hôm nay mình về muộn, hình như Sảnh cũngkhông để tâm?Hinh đứng lên bước đến trước cửa phòng của Sảnh, khẽ gõ cửa. Không có một phảnứng nào. Hinh gõ to hơn, rồi dùng hết sức mạnh đấm cả hai tay, cửa kêu rầm rầm.Nhưng cửa vẫn không mở.Kỳ lạ hơn nữa là, chủ nhà và mẹ Hinh dường như không buồn để ý đến tiếng đập cửadữ dội. Linh cảm về một sự chẳng lành dâng lên trong Hinh.Chạy ra phòng khách, Hinh đứng sững lại trước cảnh tượng trước mắt: cha mẹ Sảnhcùng bà Kiều Doanh ngồi ngả ngớn trên đi-văng, nằm trên ghế bành, hình như đềungủ say. Hinh vội lay bà Chí Quân đang ngáy như sấm rền, nhưng bà chỉ giở mình rồitiếp tục ngủ mê mệt. Lúc này chưa đến 10 giờ sao họ đã mệt mỏi đến như thế này?Hay là có chuyện kỳ quái gì đây?Hinh lại chạy về trước cửa buồng Sảnh, đập cửa thật mạnh. Cô càng cảm giác thấyrõ có chuyện chẳng lành, và hiểu rằng càng chờ đợi thêm phút nào thì mối nguy hiểmcàng đến gần phút ấy. Hinh dùng hết sức mạnh toàn thân, xô người vào cánh cửa.Cửa bật mở, tiếng nhạc inh ỏi hỗn loạn phát ngán òa thốc vào mặt.Nhưng căn phòng thì không một bóng người.Cửa sổ mở nửa vời, một làn gió ùa vào, màn đêm đen kịt ở ngay trước mặt.Căn hộ nhà Sảnh ở ngay tầng một, rõ ràng là Sảnh đã trèo qua cửa sổ từ lâu.Tại sao Sảnh lại ra khỏi nhà vào lúc này? Và lại giấu cả cha mẹ? Hay vẫn là vì quá tòmò nên đã đi đến trường để xem xem “vụ án mưu sát 405” sẽ xảy ra như thế nào?Có lẽ đây là cách giải thích hợp lý duy nhất. Như vậy thì, chắc là Sảnh đã cho thuốcngủ vào canh trong bữa ăn tối và nước trà sau đó, điều này giải thích tại sao Sảnh vốnrất vụng bếp núc mà tối nay lại bất chợt “chăm chỉ” như thế? Để có thể được thỏa trítò mò, đã dám cho người nhà và khách uống thuốc ngủ? Với Sảnh - một cô gái haythích làm bừa, thì đây vẫn là một hành động có phần cực đoan.Mình nên làm gì bây giờ nhỉ?Hinh hoang mang rất khó quyết định. Ý nghĩ bồng bột đầu tiên của Hinh là phải đếntrường để tìm Sảnh, nhưng làm thế khác nào mình “tự chui đầu vào thòng lọng” - tự lòdò đến hiện trường “vụ án mưu sát 405” thì thật đúng với sự “sắp đặt” của lực lượngbí hiểm đang nằm trong bộ não của mình, và tiếp đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mình cókhống chế nổi không?Hinh cố tự thuyết phục mình hãy bình tĩnh, chớ nên xốc nổi. Giả sử, xét từ một góc độkhác, nếu ta nghĩ theo hướng lạc quan, biết đâu Sảnh đã có một chương trình gì đó cóthể thật sự vén tấm màn bí mật về “vụ án mưu sát 405” cũng nên?Hinh nhìn khắp lượt căn phòng ngủ của Sảnh, mong có thể tìm thấy một vài dấu hiệumanh mối... Nhưng, Hinh quá thuộc căn phòng này, chỉ thoáng nhìn đã biết không có gìkhác lạ rõ rệt.Nhưng Hinh vẫn cảm thấy có chút gì đó là lạ... Đúng thế! Hinh thấy căn phòng nàyhình như “đẹp” hơn!Trên tường, tấm áp-phích quảng cáo “U hồn Sảnh nữ” Vương Tố Hiền sặc mùi “maquỷ” đã được thay bằng tấm ảnh đẹp của Ô-đê-ly Hêp-bơn trong phim “Bữa ăn sángtại nhà Ti-phan-ni”, mấy chiếc mặt nạ kỳ quái của châu Phi và Nam Mỹ đã đư ...