Danh mục

Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 3

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 69.50 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Năm nào cũng vậy, mùa xuân không hẹn vẫn cứ trở về. Bởi lẽ trái tim mọi người đều luôn khát vọng về nó. Mùa xuân năm nay, hoa lá ngát hương nơi sân trường đã về với Diệp Hinh, cô còn có được những đêm dài êm đềm không gặp ác mộng. Nhưng điều không mong đợi thì lại đến với Âu Dương Sảnh: vào tháng tư, cô mắc chứng viêm gan A, xét bệnh trạng của Sảnh thì cô cần phải nghỉ học từ một đến hai tháng. Lúc này Hinh đang ở trong phòng thực nghiệm giải...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 3 Chương 3 Bí ẩn xác chếtNăm nào cũng vậy, mùa xuân không hẹn vẫn cứ trở về. Bởi lẽ trái tim mọi người đềuluôn khát vọng về nó. Mùa xuân năm nay, hoa lá ngát hương nơi sân trường đã về vớiDiệp Hinh, cô còn có được những đêm dài êm đềm không gặp ác mộng. Nhưng điềukhông mong đợi thì lại đến với Âu Dương Sảnh: vào tháng tư, cô mắc chứng viêm ganA, xét bệnh trạng của Sảnh thì cô cần phải nghỉ học từ một đến hai tháng. Lúc nàyHinh đang ở trong phòng thực nghiệm giải phẫu, loay hoay với một cánh tay đangngâm trong phooc-môn màu nâu đỏ và lại nhớ đến cô bạn thân tinh nghịch của mình.Kể từ sau lần mạo hiểm đến khu nhà giải phẫu lúc đêm khuya, đến nay hai cô đã dầndần không để ý gì đến các chuyện ma quỷ nữa. Họ cũng thường cùng nhau nghiên cứunguyên do bí ẩn của “Vụ án mưu sát 405”, nhưng vì bài vở bộn bề, các hoạt động củatrường cũng nhiều, mặt khác, lại thiếu các tư liệu, nên hai cô không biết nên bắt đầutừ đâu. Thêm nữa, cả hai lại sống giữa khu trường xanh tươi cây lá, chỉ thấy quanhmình rực rỡ ánh mặt trời, nên dần dần cả hai cũng giống như mọi người: chấp nhậncoi những chuyện kinh dị hết sức hão huyền ấy chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nênkhông cần nhớ đến làm gì nữa.Sảnh vừa mới nghỉ dưỡng bệnh được ba ngày, thì Diệp Hinh - vốn luôn tự coi mình làcon người độc lập tự cường - đã có phần ngơ ngác. Cũng không có gì là lạ, từ khibước chân vào trường, hai người hầu như luôn bên nhau như hình với bóng. Kể từ saucái đêm thu năm ngoái cùng mạo hiểm vào phòng thực nghiệm giải phẫu, cả hai lạicàng ăn ý với nhau hơn. Nay Hinh bỗng cô đơn vì tạm thời vắng bóng Sảnh - bông hoathổ lộ tâm tình, thì Hinh khó tránh khỏi có phần hẫng hụt. Tuy nhiên, Hinh vẫn thầmtự trách và giận chính mình đã quá kém cỏi, vì một cô bạn mà đã phải lúng túng rối trí.Hinh nhớ về kỳ nghỉ đông, mẹ cô đang làm thủ tục ly hôn, bà khóc và dặn dò cô:“Không bao giờ được gắn quá chặt tình cảm của mình với một ai đó”. Bà nói vậy là vìđã bao năm bà bế tắc, giận chồng không có chí vươn lên. Và đó cũng là nỗi ngậm ngùivề một cuộc hôn nhân thất bại.Nhưng rồi cô lại nghĩ liệu có phải mình đã quá lan man về chuyện này không? Tìnhbạn giữa mình và Sảnh rất trong sáng, một chút bất ổn hiện nay rồi sẽ nhanh chóngtrở lại bình thường cùng với thời gian. Khi mới biết tin cha mẹ ly hôn, tâm trạng mìnhchẳng phải cũng đã từng rất nặng nề hay sao? Mình đã khóc, đã oán trách, thậm chí bỏnhà ra đi... nhưng nay chẳng phải đã phẳng lặng nhiều rồi hay sao? Khi mẹ hoặc chanói chuyện điện thoại với mình, vẫn rất tình cảm đấy thôi! Hinh không muốn chìmđắm trong khoảng chân không mà Sảnh đã để lại, cô vùi đầu vào vùng trời nho nhỏcủa mình - trạm phát thanh của trường. Chị trưởng trạm phát thanh sắp tốt nghiệp đếnnơi, thấy kỹ thuật đọc của Hinh ngày càng thuần thục bèn đề cử cô kế nhiệm chị làmtrưởng trạm. Đang là mùa xuân, nên các hoạt động văn nghệ của trường rất phongphú, trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên nhà trường đang bận tối mắt tối mũi, bènkết nạp thêm Hinh làm một cán sự để chuẩn bị cho một số buổi trình diễn văn nghệvà thi đấu. Hinh đã làm khá nhiều việc cho hội sinh viên, khi đứng trong phòng thựcnghiệm giải phẫu im ắng này, cô lại nhớ đến Sảnh.“Hinh ơi, cậu đang thất tình đấy à?” Tần Lôi Lôi hỏi khẽ Diệp Hinh đang có phần lơđễnh. Trong học kỳ này, từ sau khi bắt đầu học môn giải phẫu, Lôi Lôi đã mạnh dạnhơn nhiều nhưng vẫn chưa có gan đi một mình vào phòng thực nghiệm giải phẫu đểôn bài, nên mới nài nỉ Hinh đi cùng. Tuy ban ngày đã được nghe giảng về các tiêu bảnnày, nhưng vì đông người ồn ào nên khó có thể yên tâm chăm chú nhìn cho rõ. Cho nênđến tối thường có sinh viên cùng khóa đến đây để nghiên cứu các phần của tứ chi bàyla liệt trên bàn. Chúng đều là một phần của các tử thi cũ, chẳng rõ đã ngâm trongphooc-môn bao lâu. Một số sợi cơ thịt đã bị tuột ra, thêm vào đó là mùi phooc-mônnồng cay nhức mũi... Không thể nói là lý thú gì, nhưng ít ra cũng còn hơn là xem cácxác mới chết đầm đìa máu me.Hinh bỗng cầm một tiêu bản cánh tay giơ lên, làm động tác như định đánh Lôi Lôi:“Cậu nói nhí nhố quá, ngay cả người chết cũng phải chồm dậy đánh cậu đây này!”Lôi Lôi giật bắn người: “Diệp Hinh, nhà người vốn là thục nữ miền Giang Nam, đitheo Âu Dương Sảnh nên cũng học được thói quậy phá rồi đấy!”Lại là Sảnh, Hinh thầm than vãn: cô bé rồ dại ấy đã reo rắc thật không ít!Chu Mẫn đang ngồi bên, khẽ cười: “Hinh lại đang nhớ đến Sảnh. Tớ cứ tưởng vì quábận việc ở phòng phát thanh nên cậu quên nó rồi! Thì ra là không thể quên!”Trần Hy thường hay đi với Chu Mẫn, đang khẽ hát “Không thể quên... nước mắt củaem, không thể quên... nét yêu kiều của em” trong bài hát “Không thể quên” của ĐồngAn Cách.Những câu nói tếu như thế, Hinh đã nghe nhiều rồi nên cô không mấy để tâm. ChuMẫn lại nói: “Gần đây lớp ta phải tham gia khá nhiều hoạt động, nên tớ chẳng còn thìgiờ mà học. Hinh thật là tệ, chẳng giúp đỡ tớ gì cả!”Hinh biết rõ Mẫn ...

Tài liệu được xem nhiều: