Danh mục

Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 9

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 83.00 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hàng ngày đến làm việc, Lục Bỉnh Thành thường đi cầu thang lên tận tầng 15 chứ không đi thang máy. Ông có ý muốn rèn luyện thể lực. Tuy đã gần năm mươi nhưng năm nào ông cũng dự thi rèn luyện thân thể, ông là quán quân chạy đường trường của cán bộ viên chức tuổi trung niên trong giáo giới.Từ xa ông đã nhìn thấy một nữ sinh đang đứng đợi ông ở cửa phòng làm việc, đó là Chu Mẫn. Trông vẻ lo âu của cô, ông biết ngay là có chuyện không hay. Ông rảo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kì - Chương 9 Chương 9 Ánh trăng, ánh trăng là gì?Hàng ngày đến làm việc, Lục Bỉnh Thành thường đi cầu thang lên tận tầng 15 chứkhông đi thang máy. Ông có ý muốn rèn luyện thể lực. Tuy đã gần năm mươi nhưngnăm nào ông cũng dự thi rèn luyện thân thể, ông là quán quân chạy đường trường củacán bộ viên chức tuổi trung niên trong giáo giới.Từ xa ông đã nhìn thấy một nữ sinh đang đứng đợi ông ở cửa phòng làm việc, đó làChu Mẫn. Trông vẻ lo âu của cô, ông biết ngay là có chuyện không hay. Ông rảo bướcđến nơi bảo Chu Mẫn vào phòng.“Em phải thưa với thầy Thành một việc này: Diệp Hinh đi biệt tăm hai hôm, chiều quamới về. Chúng em hỏi đi đâu, thì Hinh nhất quyết không nói. Em định sớm đến báocáo với thầy, nhưng lại nghe nói thầy đang đi công tác ở Nam Kinh”.Ông Thành gật đầu: “Đúng thế. Mấy hôm trước tôi và thầy Nghê hiệu trưởng đi NamKinh dự hội nghị của Bộ Y Tế về vấn đề cải tiến giáo trình trường Y. Nhưng tôi cũngđã biết việc này, thầy Lý chủ nhiệm lớp các em nghe em báo cáo xong, đã gọi điệnđến Nam Kinh báo ngay cho tôi biết. Sự việc khá nghiêm trọng, nên tôi đành bỏ dở hộinghị quay về để giải quyết. Em hãy nói cụ thể đi!”Mẫn rất cảm kích đón lấy tách trà thầy Thành bưng cho cô, cô ngồi xuống ghế sô phadành để tiếp khách: “Chuyện là thế này ạ, buổi sang cách đây ba hôm, Hinh đến phòngbảo vệ của trường, và chiều hôm đó chúng em thấy Hinh chuẩn bị balô hành lý, rồivội vã rời ký túc xá. Em bèn đi theo. Ra khỏi cổng trường, Hinh lên tắc xi đi luôn. Bíquá em cũng gọi tắc xi bám theo, đi đến tận ga tàu hỏa. Em thấy Hinh xếp hang muavé đi tuyến Thượng Hải - Hàng Châu, đoán rằng bạn ấy đi về nhà. Em định đến canngăn nhưng lại nhớ đến lời thầy dặn “chớ nên đánh động”; em định lên tàu bám theo,nhưng lại e sẽ rất bất nhã. Sau khi thấy Hinh lên tàu rồi, em vội trở về báo cáo vớithầy Lý”Bỉnh Thành cảm kích nhìn Chu Mẫn: “Em là một cán bộ lớp tốt, biết quan tâm đến cácbạn, đã hỗ trợ rất nhiều cho công tác giáo viên của chúng tôi. Tôi nhờ thầy Lý liên lạcvới mẹ của Hinh, và biết rằng bạn ấy không về nhà. Tôi gọi điện hỏi phòng bảo vệ,họ nói đúng là hôm nọ bạn Hinh có vào gặp họ, muốn hỏi các sự việc về “vụ án mưusát 405” nhưng họ không tiếp. Tối qua phòng bảo vệ còn gọi điện báo cáo tôi rằngphòng trinh sát hình sự công an huyện Nghi Hưng đã gọi điện đến trường, còn nói làkhông rõ vì nguyên nhân gì, họ đã tiếp xúc với Diệp Hinh!”Mẫn hết sức kinh ngạc, trầm trồ rất chân thành: “Hiệu suất công tác của thầy thật kỳdiệu! Thầy nắm vững sự việc từng chi tiết ở xa ngàn dặm!”Vẻ mặt thầy Thành thoáng nét ưu tư: “Thì còn cách nào khác? Bao năm nay phụ tráchcông tác sinh viên, hằng năm cứ đến dịp này tôi lại thấp thỏm không yên. Tuy nói “vụán mưu sát 405” không phải là vụ mưu sát thật sự, và tất nhiên không ly kỳ như vẫnđồn đại, nhưng tôi đã chứng kiến vài cô sinh viên có vấn đề tâm thần đã chọn cách rađi như thế lòng tôi không thể không trĩu nặng. Mấy năm gần đây, hễ chớm thấy mộtvài dấu hiệu nảy sinh, tôi đều gắng tìm cách phòng ngừa tai họa. Nhưng các giáo viênchúng tôi đâu phải thần thông quảng đại ba đầu sáu tay gì cho cam! Chúng tôi rất cầnsự hợp tác của các nòng cốt sinh viên như các em!”“Giúp đỡ bạn cũng là bổn phận của chúng em ạ”.Bỉnh Thành chợt nhớ đến một chi tiết: “Hôm nọ em thấy Diệp Hinh đi một mình haylà đi với ai?”“Đi một mình ạ!”“Em nhìn đúng thế chứ?”“Em có thể khẳng định là chỉ có một mình Hinh xuống tắc xi rồi vào mua vé tàu, quacửa soát vé. Nhưng có ai chờ gặp Hinh ở sân ga không thì em không rõ!”“Tôi nhớ lần trước bạn Mẫn nói: các bạn nghĩ hình như bạn Hinh đang yêu đương. Cóbiết anh bạn kia là ai không?”. Ông Thành tin rằng sau ngần ấy hôm, chắc Chu Mẫnđã biết nhiều thông tin hơn.“Không biết ạ! Có điều, chiều qua sau khi trở về, thấy bạn Hinh tỏ ra rất uể oải,buồn bã âu sầu. Chúng em lại đoán là bạn Hinh thất tình!”. Mẫn cảm thấy câu trả lờicủa cô đúng là chẳng đâu vào đâu: còn chưa “đoán” được người yêu của bạn là ai, màđã đoán rằng “thất tình”! Chi tiết này rõ ràng là vô giá trị.“Thế thì lạ thật. Công an Nghi Xuân nói rằng còn có một cậu thanh niên đi cùng DiệpHinh, cậu ta đang học ở trường này. Chúng tôi sẽ điều tra cho rõ”.Chu Mẫn rất muốn biết anh chàng kia là ai, cô muốn hỏi nhưng lại nghĩ: rõ ràng làthầy Thành không có ý định nói cho cô biết, nên cô kìm lại không hỏi nữa.Dọc đường trở về trường. Hinh nghĩ đến câu Tốn nói là “gánh nặng tình cảm”, cômuốn thôi quan hệ với Tốn nên cô chẳng thiết nghĩ đến anh ta nữa, đồng thời cũnglấy làm may mắn vì mình vẫn chưa “sa đà” vào quá sâu. Nhưng khi về đến trường,thấy Tốn im lìm chia tay với cô, thì chỉ sau vài tiếng đồng hồ cô lại thấy nhớ nhungmãnh liệt.Mới có mấy hôm mà mình đã khó tự chủ đến thế này ư?Thì ra, những tính cách bỗ bã bất kham, gàn dở, cũng như tài hoa của Tốn đã “đóngcọc” trong trái tim Hinh; nếu không có một cuộc “đại chiến” thì e rằng chẳng thể xuađuổi được.Mình hãy từ từ mà quên đi vậy, nhưng mỗi k ...

Tài liệu được xem nhiều: