15h ngày 7 tháng 6Kể từ khi bà San bị chuyển sang khu bệnh nhân nặng, Hinh chỉ có thể thấy bà ta ở vườn hoa mà thôi. Những lúc đó lại thường có Tạ Tốn ngồi bên Hinh, con tim và ánh mắt cô đều dành cho Tốn, nên chẳng nói gì nhiều với bà San. Nhưng vẫn còn nhớ mọi lần ấy Hinh đều nhận ra ánh mắt của bà San nhìn sang cô đầy vẻ ái ngại bất lực và buồn bã. Lúc này nhớ lại, mặc dù đang ngồi dưới ánh mặt trời, Hinh vẫn thấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kỳ - Chương 22 Chương 22 Âm thanh kỳ lạ15h ngày 7 tháng 6Kể từ khi bà San bị chuyển sang khu bệnh nhân nặng, Hinh chỉ có thể thấy bà ta ởvườn hoa mà thôi. Những lúc đó lại thường có Tạ Tốn ngồi bên Hinh, con tim và ánhmắt cô đều dành cho Tốn, nên chẳng nói gì nhiều với bà San. Nhưng vẫn còn nhớ mọilần ấy Hinh đều nhận ra ánh mắt của bà San nhìn sang cô đầy vẻ ái ngại bất lực vàbuồn bã. Lúc này nhớ lại, mặc dù đang ngồi dưới ánh mặt trời, Hinh vẫn thấy nổi dagà. Vì ánh mắt ấy ứng với một câu nói của bà ta “Thứ đang xâm chiếm lòng cô, khôngphải là một cái tên, mà là một bi kịch”.Thực là xác đáng, cái gọi là tình yêu của mình chỉ là một ảo giác thứ thiệt, mà mình thìđã sa lầy quá sâu, đã “cố đấm ăn xôi”, kiếm cớ để không rũ bỏ cái đẹp hư ảo ấy.Đây không phải là sự lựa chọn đúng đắn của Diệp Hinh này.Quả nhiên Hinh nhìn thấy bà San ở trong vườn hoa. Vẫn như mọi ngày, bà ta đangngồi trên chiếc ghế mây, tay cầm tấm bìa kẻ giấy và bút vẽ, nhưng có lẽ ánh nắngấm dễ đưa người ta vào giấc ngủ, bà San đang ngả đầu hình như đã ngủ.Hinh đi đến nơi, ngồi xổm xuống bên cạnh ngẩng đầu nhìn bà San, rồi nghẹn ngàonói: “Bà hãy giúp cháu với”.Bà San mở mắt ra, ánh mắt lộ vẻ xót thương, nhưng giọng nói thì lại lạnh lùng: “Côthì không muốn tin, tôi cũng chẳng có tài thuyết phục, làm nhiều những việc vô ích,chỉ tổ giảm thọ thôi”.“Bà nói là nhìn thấy “anh ta” trong trái tim cháu, tại sao khi cháu hỏi các cô y tá và cácbệnh nhân thì họ đều không nhìn thấy anh ấy? Bà nói đi, anh ấy là người như thế nào?Anh ấy là ai?”“Cô gọi anh ta là Tạ Tốn”.“Nhưng nay cháu đã biết: có lẽ không phải anh ta.Bà hãy cho cháu bíêt thực ra anh ấylà ai? Trong chuyện này, chỉ mới có thể giúp được cháu”.Bà San cúi thấp người, nhìn Hinh. Thấy khuôn mặt cô đẫm lệ, đôi mắt già nua của bàcũng nhòa đi. Bà San bỗng nâng bức vẽ, nhanh tay vẽ luôn.Chẳng rõ thời gian trôi đi bao lâu, chỉ thấy bàn tay đang vững vàng cầm bút của bàbỗng run run, Hinh lo lắng hỏi : “Bà có sao không?”Bà San có vẻ như thở rất khó khăn: “Sắp xong rồi”Hinh không nén được, quay người sang nhìn bức vẽ, thấy một chàng trai đang tươicười, mặc áo choàng trắng - chính là “Tạ Tốn” mà cô vẫn ngày đêm khắc khoải nhớnhung. Tay bà San trở nên linh họat, chỉnh sửa những nét cuối cùng, rồi đưa bút sangphía tay trái của chàng trai - bà tỉa nét bút rất tỉ mỉ.Có thể nhìn rõ trên mu bàn tay ấy có hai hàng vết răng mờ mờ!Khi “Tạ Tốn” xuất hiện lần đầu trong vườn hoa, Hinh đã dồn nỗi nhớ da diết và niềmmui mãnh liệt để cắn nhẹ vào tay anh, nhưng hoàn toàn không đứt da. Nếu ở trên tayngười bình thường thì chỉ sau vài giây vết đó sẽ hết dấu vết ngay, nhưng tại sao trêntay “Tạ Tốn” thì lại hằn mãi nhưng thế và tại sao bà San nhận ra rõ nét?Hinh vốn nghĩ sự xuất hiện của Tạ Tốn sẽ khiến cô thỏa nỗi nhớ mong và được hạnhphúc, nào ngờ đó chỉ nhưng hoa đẹp trong gương, bóng trăng đáy nước!Tại sao tay bà San run run nhưng vẫn tiếp tục vẽ?Không phải bà tiếp tục vẽ “Tạ Tốn”, mà đang vẽ ở một góc khác của bức họa - vẽmột khuôn mặt khác. Hinh kinh ngạc nhìn... rồi dần dần nhìn rõ, một khuôn mặt khôingô, cặp lông mày rậm, đôi mắt to sắc sảo, có điều dưới nó là một quầng mắt khá lớn- chính là anh sinh viên có vẻ mặt lạnh lùng.Chẳng lẽ trong trái tim mình cũng có anh ta?Bà San bỗng “ôi” một tiếng, bức vẽ và bút chì rơi ngay xuống đất. Toàn thân bà bấtđộng trên chiếc ghế mây, đôi tay bất lực buông thõng, mái tóc hoa râm tơi tả, đầungửa ra phía sau, sùi bọt mép.Trở về buồng bệnh nhân, Hinh vẫn chưa hoàn hồn sau biến cố vừa xảy ra đối với bàSan. Bà ta làm sao vậy? Sau khi mình kêu cứu, các bác sĩ y tá đã chạy đến, đều nói đólà đột ngột trúng phong, hiện tượng không hiến gặp ở người cao tuổi như bà San.Nhưng dù đúng là trúng phong, thì vẫn là xảy ra vào lúc rất đáng ngờ.Bà San đã chứng minh sự tồn tại của “Tạ Tốn” trong Hinh, nhưng dáng vẻ “anh ta” lạikhác hẳn Tạ Tốn trong thực tế. Mình và bà San đều nhìn thấy “anh ta” - kể cả anhchàng lạnh lùng kia nữa - thì chứng tỏ rằng cái gọi là “ảo giác” thực chất không tồntại. Có lẽ chỉ những “bệnh nhân” như mình và bà San thì mới nhìn thấy.Giải thích kiểu này cho dù có ly kỳ đến mấy thì cũng đã thể hiện rằng đầu óc mình rấttỉnh táo, điều cần thiết bây giờ là phải có người tin mình.Nếu ngay Sảnh cũng không tin mình thì e trên đời này không còn ai có thể tin mìnhđược nữa.9h ngày 8 tháng 6“Sảnh ạ, tớ đã nghĩ rất kỹ rồi, cậu nói không sai tý nào”.Hinh bình tĩnh nói với Sảnh khi Sảnh vào thăm cô.“Cậu nghĩ thế thật à? Tớ vẫn chưa hoàn toàn công nhận thế đâu”Hinh khẽ thở dài, biết rằng Sảnh đã nhiều lần suy nghĩ từ góc độ của mình nên chođến giờ vẫn chưa thể hoàn toàn công nhận. Hinh dịu dàng nói: “Sảnh ạ, cậu đừngbuồn thay cho tớ nữa, mà cậu có thể làm giúp tớ vài việc để chứng minh cho quanđiểm của tớ”.Sảnh rất lo Hinh vẫn tiếp tục sa lầy trong đó, vội hỏi ngay “Cậu có quan điểm gì?”“Tớ thấy mọi người đều không sai, cậu nói với ...