Danh mục

Kỳ án dưới ánh trăng truyền kỳ - Chương 5

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 66.50 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cuộc thi biểu diễn bài hát tự biên tự diễn sẽ khai mạc đúng 6 giờ 30 tối thứ năm. Vì buổi học ngày thứ sáu thường khá nhẹ nhàng, sinh viên các trường có cảm giá như ngày nghỉ cuối tuần, nên họ kéo đến hội trường chật ních. Diệp Hinh là người phụ trách chính và cũng là một trong mấy người dẫn chương trình, cô rất phấn khởi trước khung cảnh này. Để phù hợp với khung cảnh, cô mặc một bộ váy dạ hội nền xanh in hoa do mẹ cô thiết kế may cho, theo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỳ án dưới ánh trăng truyền kỳ - Chương 5 Chương 5 Giữa sống và chếtCuộc thi biểu diễn bài hát tự biên tự diễn sẽ khai mạc đúng 6 giờ 30 tối thứ năm. Vìbuổi học ngày thứ sáu thường khá nhẹ nhàng, sinh viên các trường có cảm giá nhưngày nghỉ cuối tuần, nên họ kéo đến hội trường chật ních. Diệp Hinh là người phụtrách chính và cũng là một trong mấy người dẫn chương trình, cô rất phấn khởi trướckhung cảnh này. Để phù hợp với khung cảnh, cô mặc một bộ váy dạ hội nền xanh inhoa do mẹ cô thiết kế may cho, theo kiểu vừa là váy dạ hội vừa là áo dài. Màu sắcđược phối vừa trẻ trung vừa lịch sự trang trọng, cũng rất mềm mại điệu đà nữa.Một bạn nam dẫn chương trình là Tiết Lập Dương cũng ăn vận chỉnh tề sáng sủa nhưHinh, cùng Hinh ra sân khấu, được mọi người hò reo nhiệt liệt tán thưởng. Cả hai đãtập dượt trước những lời thoại cơ bản, cũng đã dự kiến thứ tự các tiết mục, cho nêncuộc thi hát diễn ra rất thuận lợi. Phần lớn các bạn dự thi đều đã làm quen với sàndiễn, và đều túc trực ở hậu trường để sửa soạn. Nhưng khi người thứ năm đang hátthì Tiết Lập Dương sốt ruột nói với Diệp Hinh: không thấy số sáu Tạ Tốn đâu cả.Hinh rất ngạc nhiên. Trước khi mở màn, chính Hinh đã đăng ký cho Tốn, để Tốn rútthăm số thứ tự ra hát. Tốn cũng rất tự tin, còn cười cười nói nói... sao anh ta lại bỏchạy vào phút chót? Khi ban giám khảo cho điểm ca sĩ số 5, thì Hinh đành gọi loa: “Xinmời ca sĩ Tạ Tốn đến ngay hậu trường”. Đã thông báo liền vài lần, đã có một số khángiả bắt đầu huýt sáo. Dương đề nghị đừng chờ nữa, cứ gọi người tiếp theo ra hát.Hinh thấy có lý, nhưng không hiểu sao cô không muốn thế: “Ta cứ chờ thêm vài phútđã...”Đang nói dở, thì thấy Tạ Tốn cầm cây đàn ghi-ta chạy vào hậu trường. Thế là Hinhtạm yên tâm. Anh chàng trẻ con này làm việc không chắc chắn gì cả. Cô định hỏi:“Anh đi đâu vậy?” nhưng nhìn thấy cây đàn, cô bèn dằn giọng: “Thì ra anh biết chơighi-ta, tại sao lại bảo tôi đi mượn đàn pianô, chẳng phải hoài công tốn sức là gì?”Thế mà Tạ Tốn vẫn còn nói: “Tôi bắt quả tang: bạn lại hỏi kiểu phản vấn rồi! Tôicũng hỏi phản vấn một câu: chẳng lẽ tính năng của mỗi nhạc cụ đều như nhau haysao? Có phải tôi đăng ký hát hai bài không nhỉ?”Hinh thở dài, cô thấy Tốn hỏi ngược lại không phải là không có lý.Tốn bước ra trước sân khấu. Mọi người vì đã phải đợi quá sốt ruột nên khi thấy mộtanh chàng đi ra “nhâng nhâng nháo nháo” không có chất “ngôi sao” tí nào, họ bèn nhấtloạt huýt sáo ầm ĩ. Tốn dường như không hề nao núng, chủ động nói: “Bài thứ nhấtviết về Ngày thế giới vì địa cầu, nhan đề là Tuyệt Tình Cốc”.Tuyệt Tình Cốc xuất phát từ truyện võ hiệp Thần Điêu Đại Hiệp của Kim Dung, nhânvật chính là đôi nam nữ Dương Quá và Tiểu Long Nữ trải qua mười sáu năm sinh ly tửbiệt không hề gặp mặt, họ hẹn thề sẽ tái ngộ ở Tuyệt Tình Cốc. Họ đã gặp lại nhauvà sống hạnh phúc đến già.Đúng là anh ta đã đọc truyện Kim Dung. Hinh vẫn thấy tức anh ta giả vờ không biết“Kim Mao Sư Vương” là gì, cô nghĩ bụng sẽ nhớ chuyện này để mai kia hỏi “phảnvấn” anh ta mới được!Trong giới sinh viên, có đến chín phần mười đã đọc truyện Kim Dung. Tên bài hát tungra rất được lòng người, nên sự phản ứng đã lắng dịu đi nhiều. Tiếng đàn ghi-ta dạochầm chậm đượm buồn vang lên đã thu hút mọi người, cả hội trường im không mộttiếng động. Tiếng hát trong trẻo bay xa, từng chữ từng âm thanh thấm vào đôi tai DiệpHinh.Trên đỉnh non cao, anh đăm đăm nhìn xuốngMuốn xuyên suốt sương mù nhận rõ nẻo đường emAnh còn nhớ đêm thu ngày ấy gió trong lànhEm như làn khói bay đi, anh tha hương làm người lữ kháchNhìn bầu trời xám, anh đau đáu nghĩ suyLiệu em còn nhớ lời đã thề cùng trời đất?Sao thung lũng kia xanh um tùm rậm rạpNay chỉ là dải đất vàng khô, chứa bao nỗi tang thươngNgười vô tình ơi, tôi đếm nỗi đau thương của đấtNgười còn nhớ miền đất núi đồi mơn mởn xanh bất tận?Lẽ nào Người mãi phiêu linh trong gió bụi mênh mông?Chẳng rõ tôi còn có thể trở lại bên nàng?Người dứt tình ơi, tôi xoa dịu nỗi đau của đấtTôi vỗ cánh tung bay, cùng vô biên khát vọngBiết bao năm tháng ngẩn ngơ, tử sinh đôi ngả mịt mờMà chỉ có thể gặp nàng trong những giấc mơ....Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, lại tiếng huýt sáo inh ỏi, nhưng lần này là vì tánthưởng. Hinh bị hút hồn, dường như quên mình đang là người dẫn chương trình. Cônhìn xuống khán giả, ai ai cũng đang rất chăm chú, không xì xào nói chuyện riêng,không di chuyển lộn xộn. Bỗng Hinh cảm thấy có một ánh mắt lạnh như băng đanghướng vào cô. Anh chàng sinh viên vẻ mặt lạnh lùng mà hôm nọ cô nhìn thấy trêngiảng đường đang đứng một mình ở một góc phía trên gần sân khấu, khuôn mặt đượcánh đèn sân khấu chiếu vào nhưng trông vẫn nhợt nhạt, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vàoTạ Tốn, rồi bỗng đưa mắt sang nhìn Diệp Hinh. Cái nhìn ấy khiến Hinh rùng mình.Trong tích tắc, Tạ Tốn đã ngồi vào ghế trước cây đàn pianô đã được bố trí, anh bắtđầu dạo nhạc. Trên nền nhạc khoan thai chậm rãi, một giọng trầm trầm vang lên:“Bài thứ hai là “Chờ đợi, đ ...

Tài liệu được xem nhiều: