Thông tin tài liệu:
Đi qua một trảng cỏ, rồi dừng chân trước một dãy biệt thự sang trọng đứng cạnh nhau, Lâm Phú ngẩn người ra vì không thể nào xác định được căn nhà mà anh muốn tìm. Một cô gái có đôi mắt thật đẹp như mùa thu mở to mắt nhìn anh với vẻ hiếu kỳ. Cô đang nhí nhảnh hái những nhánh hoa tigôn màu trắng hoang dại ở một bờ rào gần đó. (Có lẽ là hái trộm vì dáng cô đầy bối rối). Lâm Phú khẽ gọi: - Này cô bé... Cô ngừng hái hoa, tròn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kỷ Niệm TrắngKỷ Niệm Trắng Châu Liên Kỷ Niệm Trắng Tác giả: Châu Liên Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Trang 1/144 http://motsach.infoKỷ Niệm Trắng Châu Liên Chương 1 -Đi qua một trảng cỏ, rồi dừng chân trước một dãy biệt thự sang trọng đứng cạnh nhau, Lâm Phúngẩn người ra vì không thể nào xác định được căn nhà mà anh muốn tìm.Một cô gái có đôi mắt thật đẹp như mùa thu mở to mắt nhìn anh với vẻ hiếu kỳ. Cô đang nhínhảnh hái những nhánh hoa tigôn màu trắng hoang dại ở một bờ rào gần đó. (Có lẽ là hái trộmvì dáng cô đầy bối rối).Lâm Phú khẽ gọi:- Này cô bé...Cô ngừng hái hoa, tròn mắt hỏi:- Có phải ông gọi tôi không?- Đúng thế...Dẩu môi lên, Huyền My ngạc nhiên thốt:- Tôi đâu có quen với ông.Anh cười thật tươi:- Cần gì phải quen mới gọi. Tôi có chuyện cần nhờ đến cô, không biết cô có vui lòng không?Huyền My chăm chú quan sát anh chàng thanh niên đang đứng trước mặt cô. Anh trạc ba mươituổi. Giương mặt hiền lành nhưng không giấu vẻ hóm hỉnh.Hất mái tóc cắt ngang với cung cách thật nghịch ngợm dễ thương. Huyền My nheo mắt hỏi:- Tôi có thể giúp gì cho ông đây?Lâm Phú mỉm cười:- Bộ cô thấy tôi già lắm sao?Huyền My bặm môi lại cố nhịn cười. Giọng cô tinh quái:- Hình như là như thế...Lâm Phú bật cười:- Cách xưng hô của cô khiến tôi cảm tưởng mình như đã trở thành một cụ già râu tóc bạc phơđang ngớ ngẩn hỏi thăm đường vậy.Huyền My nghiêm nét mặt:- Ông cần gì?Trang 2/144 http://motsach.infoKỷ Niệm Trắng Châu LiênLâm Phú trầm giọng:- Tôi muốn cô chỉ cho tôi nhà một người quen.Huyền My nhênh mặt lân:- Ông tìm nhà ai thế?Phú Lâm hắng giọng:- Nhà của bà Từ Phan.Huyền My nghiêng đầu tò mò nhìn Lâm Phú:- Ông quen với gia đình họ sao?Lâm Phú vội gật đầu:- Đúng thế.Huyền My trề môi:- Ông đã nói dối.Lâm Phú nhìn như hút vào đôi mắt đen láy như nhung:- Tại sao cô bé lại nói như thế?Huyền My hất cằm lên:- Ông không được gọi tôi là cô bé đấy.Lâm Phú mỉm cười:- Tại sao?Huyền My dài giọng:- Dù sao tôi cũng là sinh viên năm thứ tư rồi đó. Tôi chúa ghét những ai gọi tôi là cô bé.Lâm Phú cười khẽ:- Thế thì có lẽ cô sẽ hiểu được tâm trạng của tôi khi ai đó đột nhiên gọi tôi bằng... ông. Nếukhông muốn tôi gọi mình là cô bé, thí cô bé chịu khó quên tiếng... ông rất đáng ghét kia đi.Xem như một cuột thương lượng trao đổi giữa hai chúng ta vậy.Huyền My liếc xéo Lâm Phú một cái. Đúng lả anh chàng này khôn thấy mồ. Nhưng anh đề nghịnhư thế cũng không có gì quá đáng. Anh còn rất trẻ, hơn cô khoảng năm bảy tuổi gì đó. Giángcho anh một danh xưng như thế kể ra cũng hơi oan.Lâm Phú trầm giọng hỏi:- Sao cô cho là tôi nói dối?Huyền My cười nhạo:Trang 3/144 http://motsach.infoKỷ Niệm Trắng Châu Liên- Vì tôi chính là con gái của bà Từ Phan. Gia đình tôi đâu có quen với anh, Giải thích như thế rõchưa?Lâm Phú nhìn sững Huyền My rồi thốt lên:- Thế không lẽ em chính là... Cây Sậy?Huyền My cũng ngạc nhiên không kém. Cô mở to mắt:- Sao anh biết tên cúng cơm của tôi thế?Lâm Phú trầm giọng:- Cây Sậy, bộ em không nhận ra anh sao?Huyền My giậm chân:- Tôi không biết anh là ai. Nhưng anh làm ơn đừng gọi Cây Sậy... Cây Sậy có được không?Lâm Phú lắc nhẹ vai Huyền My:- Đó là một cái tên rất đẹp, đẹp mãi trong ký ức của anh. Cây Sậy à, lẽ ra em phải nhận ra anhngay mới phải.Huyền My phụng phịu nhìn Lâm Phú. Cây Sậy là tên gọi cô hồi cô còn bé xíu. Thuở ấy cô gầynhom như một con mèo hoang bị bỏ đói và khó nuôi ghê gớm.Bà nội đặt tên cô là Cây Sậy để may ra một con bé khảnh ăn như cô có thể mập thêm đượcchút nào không.Nhiều lúc ngắm nhìn những tấm ảnh hồi nhỏ, Huyền My thường phải phì cười khi thấy mìnhchẳng khác cây sậy là bao nhiêu. Mà sao hồi ấy cô lại gầy đến thế nhỉ?Ngạc nhiên nhìn Lâm Phú, cô ấp úng hỏi:- Sao anh biết cái tên... xấu xí ấy của tôi?Lâm Phú mỉm cười với vẻ thích thú:- Thế em không nhớ anh là ai thật sao, Cây Sậy?Huyền My dẩu môi lên. Lại... Cây Sậy. Coi bộ cái tên xấu xí này không rời khỏi miệng tên đànông này. Không chừng cô phải nổi giận với hắn mới được.Cô dõng dạc phán:- Tôi là Huyền My. Nhớ chưa, chẳng có một Cây Sậy nào ở đây cả.Lâm Phú mỉm cười:- Thú thật với em là cái tên mỹ miều ấy không khắc ghi vào ký ức của anh mạnh mẽ như cáitên... Cây Sậy. Anh nhớ rồi, ngoài tên Cây Sậy, em có một cái tên khác dùng để ...