Danh mục

Ký ức bị thời gian vùi lấp

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 379.19 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 6,000 VND Tải xuống file đầy đủ (22 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chúng tôi đã có một quãng thời gian kẻ chạy trước, người đuổi theo. Đến lúc tôi cảm thấy dường như mọi sự cố gắng bắt đầu trở nên vô dụng, thì anh lại chìa tay ra... Tôi đưa tay ra như muốn chạm vào quả bóng bay màu xanh đang lơ lửng di chuyển, sắp hòa lẫn và tan vào nền trời xanh biếc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ký ức bị thời gian vùi lấpKý ức bị thời gian vùi lấpChúng tôi đã có một quãng thời gian kẻ chạy trước, người đuổi theo. Đến lúctôi cảm thấy dường như mọi sự cố gắng bắt đầu trở nên vô dụng, thì anh lạichìa tay ra...Tôi đưa tay ra như muốn chạm vào quả bóng bay màu xanh đang lơ lửng dichuyển, sắp hòa lẫn và tan vào nền trời xanh biếc.Những người đau khổ nhất, chính là những người cô đơn nhất, những người cô đơnnhất, thường là những người không dám nuôi hy vọng nhất.Chúng ta thường đánh mất những thứ vô cùng quan trọng vào thời điểm còn quátrẻ để nhận ra nó có ý nghĩa nhường nào đối với mình. Chúng ta cũng thường mấtquá nhiều thời gian vào việc chần chừ rồi đánh mất, ghét bỏ rồi bị lãng quên.Chúng ta sai mà không biết mình đã sai, và cho đến mãi sau này mới nhận ra để màân hận.Đã từng làm tổn thương ai, đã từng buông tay từ bỏ ai, trong đoạn ký ức về thờithanh xuân của mình, bạn còn nhớ chứ?…“Hả? Em không biết là Thành đã làm thủ tục bảo lưu và xin thôi học từ tuần trướcsao? Hai người đang hẹn hò mà?!”“Cậu ấy còn làm tiệc chia tay với cả lớp bọn anh, nghe nói là đi Úc.”“Thấy bảo là học chuyên ngành thiết kế ở một trường đại học bên đấy, cậu ấy đãlên kế hoạch từ lâu lắm rồi mà. Lẽ nào chưa từng nói một lần với em sao?”Trong chớp mắt, toàn bộ mọi thứ trước mặt tôi bất giác biến thành một khoảngtrống rỗng, tiếng nói, cười của đám học sinh nam năm cuối khi bày ra trò nghịchdại nào đấy, tiếng hò hét của đám học sinh nữ vì một màn tỏ tình bằng guitar lãngmạn dưới vòi phun nước, tiếng người đi lại như va đập vào không gian những âmthanh lạo xạo, giờ phút này bỗng trở nên thật khó chịu.Ai có thể hiểu được cảm giác một ngày nào đó tỉnh dậy, người mà mình yêuthương rốt cuộc đã biến mất như chưa từng xuất hiện, như một giấc mơ mà khi tỉnhdậy mọi thứ trở lại vạch xuất phát. Một khoảng thời gian đã từng trải qua trở thànhmột mối nghi hoặc.Không ai có thể hiểu được, sự trống rỗng và tuyệt vọng khi đó, trừ phi họ đã từngtrải qua.Tôi đã khóc rất nhiều vào ngày hôm đó, nhưng người ấy vẫn không xuất hiện. Anhấy đã vứt bỏ tôi mất rồi!…Tỉnh dậy với mồ hôi đầm đìa trên trán và mảng gối ướt sũng nước. Đã hai năm kểtừ khi Thành rời khỏi cuộc sống của tôi mà không một lời báo trước, dù tôi có tìmmọi cách để liên lạc, vẫn vô vọng. Một sự thật phũ phàng tôi nhận ra, đó là mìnhđã bị bỏ rơi triệt để. Thế nhưng thi thoảng tôi vẫn mơ đi mơ lại những giấc mơ vềngày hôm ấy. Như một đoạn băng video bị tua đi tua lại nhiều lần, nhắc tôi về mộtlần sảy chân ngã trước mối tình đầu đã vĩnh viễn phải đi lùi vào quá khứ, để lại chotôi những thương tổn còn đau cho đến bây giờ.Những ngày mùa đông có nắng, người đã chịu tổn thương rồi, không thể bắt đầumột lần nữa hay sao?Là do tôi không chịu buông tay, hay vốn dĩ là quá khứ chưa chịu tha cho tôi bướctiếp?Tiếng chuông điện thoại kéo tôi trở về với hiện thực. Rời giường, dù sao tôi cũngphải sống, cho đến ngày có thể bình thản đứng trước câu chuyện ngày xưa và mỉmcười, có thể điềm nhiên nhắc tới Thành mà không một gợn nhói trong tim.Chúng ta còn quá trẻ để bị hành hạ bởi những vết thương đeo bám, chúng ta buộcphải đứng dậy sau hiện thực tàn khốc, càng không thể vì ai đó quay lưng ra đi màtừ bỏ chính mình.…- Này, hôm nay xinh đấy!Cô bạn Bảo Thanh mỉm cười, nháy mắt với tôi kèm theo lời khen ngợi.- Đừng nói những chuyện đương nhiên!Tôi nhận lấy đôi giày múa từ tay cô ấy, đáp trả gọn ghẽ, rồi cả hai cùng phá lêncười. Đôi khi chúng tôi vẫn phải cố gắng thể hiện ra bộ dạng vui vẻ, hoặc cố gắngđể vui vẻ. Bởi vì chúng tôi biết rằng, buồn đau sầu thảm chỉ là một liều thuốc ngủcó quá nhiều tác dụng phụ.Thế nên những người luôn tỏ ra vui vẻ, chưa chắc đã là những người thật sự hạnhphúc.Bảo Thanh cũng đã từng bị người yêu phản bội. Đầu đuôi câu chuyện thế nào tôicũng không rõ, chỉ biết bỗng dưng một ngày, Bảo Thanh xuất hiện với mái tócngắn đến chạm vai thay vì mái tóc xoăn dài mà cô ấy vẫn yêu như báu vật, khuônmặt vốn kiêu ngạo thay bằng nụ cười tươi thường trực trên môi.Vì không thể khóc, nên luôn phải cười!Chẳng ai nhận ra sự bất thường của cô ấy. Nhưng cũng từ khi đó, chúng tôi bắt đầutrở nên thân thiết với nhau hơn. Đơn giản là đã từng trải qua, nên dễ dàng đồngcảm. Cuộc sống luôn đẩy hai con người vốn có tính cách và lối sống khác hẳnnhau, lại gần với nhau.Tôi và Bảo Thanh không nhắc chuyện cũ, càng không hỏi cặn kẽ về câu chuyện đãqua. Chúng tôi hiểu, phàm là những lần tổn thương như thế, nhắc lại chỉ thêm đaulòng.- Hôm nay chọn bài nào? – Bảo Thanh huých vai tôi, thì thầm- Hồ thiên nga- Hả? Đùa nhau à?- Không, tao muốn thử một lần, đó là mục đích của tao từ khi bắt đầu học ballet.- Nhưng mày có thể thực hiện sau mà! Làm ơn đi hôm nay là thi đấy! Mày còn vừabị thương ở chân…- Tao biết, nhưng mày cứ an tâm, tao chỉ mạo hiểm lần này.Sân khấu rực sáng, ánh đèn led chiếu bất chợt khiến mắt tôi nhòe nước. Dưới hàngghế đầu, các giám khảo chăm chú nhìn thẳng vào những chuyển động của tôi. CònBảo Thanh vẫn đang mím chặt môi, dường như còn căng thẳng hơn cả chính cô ấybước lên sân khấu.Tôi nhớ về lần đầu tiên tôi với Thành gặp nhau, cũng ở hàng ghế khán giả, cũngtheo dõi vở nhạc kịch Hồ thiên nga. Khi ấy tôi là một cô nữ sinh trường múa quáđỗi mờ nhạt, còn anh ấy là một sinh viên kiến trúc rất tỏa sáng.- Này anh, nhường chỗ đi, sinh viên kiến trúc thì hiểu gì về ballet cơ chứ?-…- Này, tôi đang nói với anh đấy, đàn ông con trai gì mà phép lịch sự tối thiểu cũngkhông có?Cậu con trai khi ấy mới quay ra, khuôn mặt anh tuấn chỉ trạc tuổi tôi, đôi mắt lạnhbăng khẽ nhíu lại.- Người không biết phép lịch sự tối thiểu là cậu mới đúng!Nói rồi, cậu ta lại chăm chú nhìn về phía sân khấu, như chưa từng có chuyện gì xảyra. Bỏ mặc tôi khi đó trơ ra vì ngạc nhiên, nhưng cũng không thể làm gì. ...

Tài liệu được xem nhiều: