Thông tin tài liệu:
Ðó là lần đầu tiên cô đến Adelaide. Những toà biệt thự trang nhã thấp thoáng sau vườn hoa hồng và cây cảnh xinh xắn như trong tranh vẽ. Thành phố nhỏ nhắn, êm đềm nép mình bên những triền đồi xanh lam và bờ biển trải dài bát ngát đến ngút tầm mắt. Đi qua những con đường rợp bóng cây phượng tím,[1] cây ngô đồng xanh biếc và những công viên đầy hoa, cô thấy vui sướng và bình yên như trở về lại thành phố thân yêu nơi cô đã được sinh ra và trải qua suốt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ký Ức Về Bốn Lần HônKý Ức Về Bốn Lần Hôn Sưu Tầm Ký Ức Về Bốn Lần Hôn Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Ðó là lần đầu tiên cô đến Adelaide. Những toà biệt thự trang nhã thấp thoáng sau vườn hoahồng và cây cảnh xinh xắn như trong tranh vẽ. Thành phố nhỏ nhắn, êm đềm nép mình bênnhững triền đồi xanh lam và bờ biển trải dài bát ngát đến ngút tầm mắt. Đi qua những conđường rợp bóng cây phượng tím,[1] cây ngô đồng xanh biếc và những công viên đầy hoa, côthấy vui sướng và bình yên như trở về lại thành phố thân yêu nơi cô đã được sinh ra và trải quasuốt tuổi thơ.Cô đến nhà bà vào một buổi chiều đầu tháng Mười. Mùa Xuân đã về nơi đây và hơi ấm củanhững làn nắng nhẹ phủ xuống thành phố như một tấm màn kỳ diệu. Cỏ cây khoác lên ngườinhững tàn lá mới xanh biếc, muôn hoa đua nhau nở rộ khoe sắc khắp các nẻo đường.Cô đi qua khu vườn xinh xắn được chăm chút, xén tỉa cẩn thận và gõ cửa nhà bà. Bà mở cửa vàthân ái đón cô vào nhà. Mọi thứ được bày biện ngăn nắp, đẹp đẽ trong nhà, và cảm giác ấmcúng của một mái ấm gia đình khiến cô cảm thấy như được trở về nhà của mình. Bà mời cô ngồivà mang lên bánh ngọt và bình trà. Cô đoán tuổi bà khoảng chừng sáu mươi, khuôn mặt thanhtú và vóc dáng nhỏ nhắn của bà trong trong bộ váy áo thẫm màu khiến cho cô liên tưởng đếnnhững nữ tu hoặc các bà giáo nghiêm trang, mẫu mực. Bà hỏi thăm về gia đình cô và chuyếnbay của cô đến Adelaide. Họ trao đổi với nhau thân ái và chân tình như đã quen nhau từ lâu.Sau khi cô kể cho bà nghe về dự án chương trình học đại học của mình và cảm ơn bà đã mời côđến ở trọ trong suốt những năm sắp tới, bà dịu dàng mỉm cười, nhưng cô đọc thấy nỗi buồntrong ánh mắt sâu lắng của bà.“Bác thật vui khi có cháu đến đây”, bà thân ái cầm lấy tay cô, “con gái bác chỉ lớn hơn cháu vàituổi thôi, nhìn cháu làm bác nhớ nó quá!” Bà nghẹn ngào, giọng nhỏ hẳn lại, “Từ ngày nó mất,rồi người yêu của nó cũng qua đời ngay sau đấy, nhà bác quạnh quẽ biết chừng nào!”Cô cầm lấy bàn tay bà trong tay mình. Bàn tay bà mềm ấm, những ngón tay héo gầy khiếnchiếc nhẫn cưới lỏng lẻo như có thể tuột ra bất cứ lúc nào. Hai người ngồi yên lặng bên nhau,những giọt lệ mấp mé bờ mi của bà khiến cô xúc động. Cô không dám hỏi bà thêm điều gì vềcon gái của bà và người yêu của chị. Cô đoán có lẽ họ mất cách đấy không lâu lắm, vì cô chỉnhận được mẩu quảng cáo bà chia phòng cho sinh viên ở trọ mới gần đây.Cô đưa mắt nhìn quanh phòng khách. Trên bệ lò sưởi là những khung ảnh gia đình nhiều cỡ lớnnhỏ khác nhau. Trong một khung ảnh bạc là hình một cô gái có nét hao hao giống bà nhưngTrang 1/8 http://motsach.infoKý Ức Về Bốn Lần Hôn Sưu Tầmxinh đẹp hơn cả bà. Cô gái có mái tóc ngang vai, đôi mắt to trong sáng với nụ cười vừa chớmtrên làn môi tươi như trẻ thơ. Một bức ảnh gia đình bốn người khiến cô đặc biệt chú ý vì nó làhình ảnh tiêu biểu của một gia đình hạnh phúc: người đàn ông với nét mặt mạnh mẽ và nụ cườinhân hậu bên người phụ nữ trẻ có vẻ đẹp hiền dịu, phía trước họ là một cô bé mảnh dẻ giốngnhư một bản sao hoàn hảo của mẹ và đứa con trai ở tuổi thiếu niên giống bố như tạc.Bà đưa mắt nhìn cô rồi nhìn về hướng cô đang ngắm những bức ảnh gia đình. Cô nghe hơi thởcủa bà bị nén lại, rồi bà hít sâu và chầm chậm thở ra. Sau một thoáng yên lặng, bà cất giọngthật buồn nói với cô:“Ông nhà tôi mất đã khá lâu rồi cháu ạ.” Bà dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Đứa contrai trong ảnh là con của ông với người vợ trước. Vợ của ông và bố của con gái tôi mất đã nhiềunăm trước khi chúng tôi gặp nhau và kết hôn.”Có lẽ bà sẽ kể thêm cho cô nghe về gia đình bà, nhưng chuông cửa reo và bà có khách đếnthăm. Bà niềm nở đón mấy người phụ nữ trạc tuổi bà vào nhà và giới thiệu cô với những ngườikhách. Cô đoán họ là những người bạn rất thân thiết của bà, qua cách họ trao đổi với nhau hếtsức thân tình và nồng nhiệt. Mấy người phụ nữ cùng nhau tíu tít vui vẻ chuẩn bị thức ăn và ăn tốiở nhà bà. Khi những người khách ra về thì đã khá muộn. Bà đưa cô đi xem khắp nơi trong nhàvà cho cô chọn phòng nào cô thích ở, rồi họ thân ái chào nhau trước khi đi ngủ.Lẽ ra cô phải thấy mệt sau chuyến bay liên bang và một ngày khá dài, nhưng niềm vui khi đượcđến thành phố nên thơ này, cùng với viễn ảnh được sống trong ngôi nhà ấm cúng của bà suốtnhững năm sắp tới khiến cô thấy náo nức và không muốn đi ngủ. Đẩy chiếc chăn sang một bên,cô trong chiếc áo ngủ trắng rộng dài tay tha thướt nhẹ nhàng bước xuống giường và đi về phíacuối phòng.Sau khi cô đã soạn vali, treo xong áo quần vào tủ và xếp hết sách vở ngay ngắn lê ...