Danh mục

Lá Rơi Về Cội

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 117.42 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày biển quê hương nổi cơn sóng gió dữ dội, làm én nhạn tung cánh bay đi tìm đất Tự Do khắp bốn biển năm Châu! Rời khỏi quê hương yêu dấu. Mười tám năm sau... Vào mùa hè, Khanh trở về Sài-gòn thăm quê-hương. Chàng tạm trú tại khách sạn Majestic góc đường Tự Do - bến Bạch Đằng quận nhứt (Sài-gòn). Mấy ngày đi viếng những cảnh cũ đường xưa, lòng vòng một mình buồn tẻ. Vì vợ con không đi theo. Một chiều, Khanh cảm thấy mệt mỏi, chàng nhấc điện thoại gọi xuống phòng tiếp tân...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lá Rơi Về CộiLá Rơi Về Cội Sưu Tầm Lá Rơi Về Cội Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Ngày biển quê hương nổi cơn sóng gió dữ dội, làm én nhạn tung cánh bay đi tìm đất Tự Dokhắp bốn biển năm Châu!Rời khỏi quê hương yêu dấu. Mười tám năm sau...Vào mùa hè, Khanh trở về Sài-gòn thăm quê-hương. Chàng tạm trú tại khách sạn Majestic gócđường Tự Do - bến Bạch Đằng quận nhứt (Sài-gòn). Mấy ngày đi viếng những cảnh cũ đườngxưa, lòng vòng một mình buồn tẻ. Vì vợ con không đi theo. Một chiều, Khanh cảm thấy mệtmỏi, chàng nhấc điện thoại gọi xuống phòng tiếp tân nhờ họ kêu cho chàng một nàng kiều-nữđấm bóp...Hải Lệ, cô gái xinh như mộng, đẹp như mơ, dáng vóc thon thon, nước da trắng trẻo, mái tócthề tha thướt, đôi mắt sáng ướt long lanh dưới màn lệ mỏng, sóng mũi dọc dừa, miệng cười nhưđóa hồng chớm nở. Cô tô son điểm phấn rất đơn sơ, cô mặc quần Jean, chiếc áo thun trắng cóin hai chữ Sài-Gòn màu vàng rực trước ngực. Ai nhìn cô là có cảm tình ngay. Bởi không thể nàocho cô làm cái nghề đấm bóp được... Nhưng buồn thay!Hải Lệ xách giỏ lên gõ cửa phòng số... rồi đẩy cửa đi vào gật đầu chào Khanh và tự giới thiệutên mình. Khanh chẳng để ý gì đến sắc vóc của cô mà chỉ cần đưa lưng cho cô đấm bóp thôi.Hải Lệ bắt tay vào việc... Sau nửa tiếng đồng hồ, cô thoa dầu, xoa bóp, nắn nót khắp thânngười Khanh. Giây phút hưởng thụ khoan khoái, hồn lâng lâng vào trong cơn mê-lộ. LàmKhanh thèm khát ái ân cao độ... Chàng xoay mình nằm ngửa, định đưa tay lên mơn trớn vuốt vecánh hoa non vừa hé nụ để tiến vào động hoa vàng. Tự nhiên Khanh có linh cảm lạ lùng, chàngnhìn kỹ gương mặt Hải-Lệ, rồi tự hỏi:‘’Sao cô bé này có nhiều nét giống hệt một người mình đãquen!’’. Khanh vội đẩy cô ra, rồi bật ngồi dậy thật nhanh và hỏi:- Ba má em làm nghề gì, ở đâu?Hải Lệ hết hồn và ngơ ngác, rồi từ từ trả lời:- Dạ, em có má, chớ không có ba!- Ba em đâu?- Má em nói, ba em bị tử trận hồi đó rồi!Trang 1/14 http://motsach.infoLá Rơi Về Cội Sưu Tầm- Em có biết ba em tên gì không?- Dạ, má em thường nói, ba em là thằng cha ‘’Sở-Khanh’’. Mà nghe đâu ông ấy tên... giống anhđó.- Còn tên má em?- Má em tên Tím!- Tím!Khanh thấy cái tên Tím chàng không quen. Chàng hỏi tiếp:- Năm nay em được mấy tuổi?- Dạ, em vừa mười tám tuổi.- Má em làm nghề gì?- Hồi đó, má em làm thâu ngân viên cho nhà hàng Đồng-Khánh trong Chợ-Lớn.Khanh chẳng quen biết ai làm nghề ấy, chàng tiếp:- Còn bây giờ?Trên gương mặt Hải Lệ hiện lên nét buồn, đôi mắt long lanh tươm lệ, cô nói:- Hiện giờ... thì má em đang bệnh nặng lắm!- Bệnh gì?- Bệnh tim... tới thời kỳ nguy ngặt!- Ở nhà hay ở nhà thương?- Đâu có tiền mà nằm nhà thương!- Vậy là nằm nhà à?- Dạ!- Còn tên của em?- Hồi nãy, em đã nói rồi. Sao anh còn hỏi. Em tên Hải Lệ. Mà anh hỏi làm chi dữ vậy? Anh điềutra như là công-an!- Xin lỗi em! Anh quên mất rồi! Công-an đâu mà Công-an. Em làm ơn cho anh đến thăm máem được không?- Để làm gì?- Thì... thì để anh thăm cho biết vậy mà. Biết đâu anh có quen?- Trời đất! Làm sao có quen được? Thôi, không được đâu anh ơi!Trang 2/14 http://motsach.infoLá Rơi Về Cội Sưu Tầm- Không sao đâu! Em cứ cho anh lại nhà em đi.- Thôi được. Em cho anh địa chỉ. Rồi mai mốt anh lại. Chớ đừng có đi chung với em bữa nay.- Tại sao em sợ?- Lối xóm thấy kỳ lắm! Ai mà dắt khách về nhà!- Không. Anh không phải là khách của em. Bằng chứng là giữa anh và em chưa có...Nói đến đây Khanh khựng lại. Chàng nhìn Hải Lệ kỹ hơn. Rồi chàng tiếp:- Sao em giống hệt một cô... anh quen hồi xưa quá! Tự nhiên anh thấy thương em như con.Hải Lệ lõ đôi mắt bồ câu tròn xoe nhìn Khanh, tự nhủ: Ông này cũng phải năm mươi tuổi trởlên rồi. Ổng nói mình đáng con của ổng cũng phải!Hải Lệ mỉm cười:- Làm sao em được cái hân hạnh làm con của anh!- Tại sao không được? Nếu anh có vợ sớm, thì con anh lớn hơn em nữa đó. Nè, anh muốn đếnnhà em. Để thăm má em. Coi anh có giúp má em được gì không. Em đừng sợ.Hải Lệ nhứt quyết không chịu, cô nhìn Khanh:- Em nói là không được. Mai hay mốt gì anh đến đi. Để về nhà, em nói cho má em biết trước cáiđã.Khanh nghe trong người ruột gan nóng bừng lên. Chàng đứng dậy đi đến áo veste móc bóp lấyhai trăm đô-la ra đưa cho Lệ và nói:- Nè, em cầm số tiền này về đưa má em đi bác sĩ. Chiều mai, lối ba bốn giờ anh sẽ đến nhà em.Em ghi địa chỉ thật, chớ đừng cho địa chỉ ma nha! Anh ngán mấy cô lắm!Hải Lệ nhìn Khanh, cảm thấy chàng là người thành thật. Cô lấy viết, vừa viết địa chỉ vừa hỏi:- Sao anh sợ em cho địa chỉ ma. Chắc anh đã bị kiểu ấy nhiều rồi phải không?Hải Lệ đưa miếng giấy đã ghi địa chỉ cho Khanh. Khanh lấy đọc, chàng thấy nét chữ của Lệ rấtđẹp và cứng, chàng nghĩ: Cô bé này có trình độ học vấn cũng khá, chớ không phải là dân dốt!Khanh xoay qua nhìn Hải-Lệ và trả lời:- Không. Anh chưa bị, mà hồi xưa mấy thằng bạn của anh bị nhiều lần lắm. Nhà em ở miệt Bình-Tiên cầu Cây-Gõ hả?- Dạ... Xóm em ở nghèo khổ lắm! Anh có tới thì nhớ hỏi là nhà cô Ba Tím nha! Vì trong hẻmnhỏ và quanh co lắm!- Má em mấy tuổi?- Ba mươi sáu!Khanh bóp trán, suy nghĩ vài giây:Trang 3/14 http://motsach.infoLá Rơi Về Cội Sưu Tầm- Má em trẻ vậy à!- Dạ, má em sanh em ra, lúc má em cỡ em bây giờ.- Thôi, em v ...

Tài liệu được xem nhiều: