Danh mục

Lá Vàng Lóng Lánh

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 102.46 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiếng gõ cửa...đập cửa thật mạnh...gọi: - Hương ơi! Hương! Tao nè mầy! Hương xoay mình qua ôm chiếc gối ngủ tiếp. Hương nghĩ là đang nằm chiêm bao! Lại nghe thêm: - Hương! Con quỷ, ngủ gì mê dữ vậy! Tiếng đập cửa ầm ầm và gọi tiếp: - Hương ơi! Hương! Hương nhổm mình ngồi dậy: - Ai đó? - Tao! Phấn đây! - Hả! Con quỷ! Về sao không cho tao hay? Hương đứng dậy ra mở cửa: - Mầy mà không nói tên là tao chẳng thèm mở cửa! Sáng, thường có mấy cha nội phát-thơ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lá Vàng Lóng LánhLá Vàng Lóng Lánh Sưu Tầm Lá Vàng Lóng Lánh Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Tiếng gõ cửa...đập cửa thật mạnh...gọi:- Hương ơi! Hương! Tao nè mầy!Hương xoay mình qua ôm chiếc gối ngủ tiếp. Hương nghĩ là đang nằm chiêm bao! Lại nghethêm:- Hương! Con quỷ, ngủ gì mê dữ vậy!Tiếng đập cửa ầm ầm và gọi tiếp:- Hương ơi! Hương!Hương nhổm mình ngồi dậy:- Ai đó?- Tao! Phấn đây!- Hả! Con quỷ! Về sao không cho tao hay?Hương đứng dậy ra mở cửa:- Mầy mà không nói tên là tao chẳng thèm mở cửa! Sáng, thường có mấy cha nội phát-thơ đậpcửa rầm rầm. Đôi khi tao đâu có thèm mở. Nên họ để giấy lại dưới hộp thơ. Trưa trưa tao phảiđến nhà bưu điện lãnh thơ!- Tại tao muốn làm ngạt nhiên cho mầy!- Ừ! Có ngày mầy đứng ngoài đường!- Tao biết tánh mầy ít đi đâu. Hơn nữa, mầy có vắng nhà lâu, là mầy cho tao hay rồi.- Thôi! Đừng nói nhiều cô Nương! Để valise đó đi. Chờ tao sửa soạn sơ là mình ra quận mười baăn phở.- Không. Tao không muốn ăn phở!- Chớ mầy muốn ăn cái gì?Trang 1/12 http://motsach.infoLá Vàng Lóng Lánh Sưu Tầm- Giờ này mới có mười giờ rưởi sáng. Chút nữa tụi mình ra Mai-Lâm ăn mì khô.- Ừ! Cũng được!Phấn để valise xuống, Nàng nhìn dáo dác, nói với Hương:- Ê! Nhà mầy nhỏ, mà tao thấy sáng sủa quá há! Mấy chậu kiểng đem về đây xanh tươi tốt quáxá!- Ừ! Tao lựa bảy tám căn. Mới được căn này đó. Tao lo cho thân tao, và cho các con tao nữa đómầy à!Phấn nghe Hương nói thế. Nàng cảm động. Nước mắt từ đâu ứa ra rớt lợt đợt. Hương nhìnPhấn với ánh mắt dịu dàng:- Kìa! Mầy lại xúc động?Phấn quẹt nước mắt cười gượng...:- Tại tao nhớ lại lúc tao ủ-tờ mầy viết thơ mỗi ngày cho tao. Dạo ấy, tao sợ nhứt là ngày chủnhựt!- Chủ nhựt mà mầy sợ?- Ừ! Vì chủ nhựt, đâu có ai phát thơ!- Tao hiểu rồi! Thôi. Dẹp qua chuyện dĩ vãng xa xưa đi má nó ơi!- Nếu không có dĩ vãng. Sao được có ngày nay mậy?- Tao biết rồi! Đời ai mà không có dĩ vãng.- Nhưng có lắm người chối từ dĩ vãng đó mầy ơi!- Ấy là chuyện của người ta, hơi đâu mà mầy để ý!- Nhưng, đôi khi buồn lắm Hương à!- Tao bất cần. Tánh tao hay lo chuyện bao đồng, gặp đâu làm đó. Chớ nào có tính trước, hẹnsau bao giờ. Mầy cứ nghĩ đến ơn nghĩa hoài, làm tao ái náy đó nghe mậy!- Không phải vậy đâu Hương ơi!- Nín! Nói nữa, tao đi ngủ lại à!- Bây giờ mầy ở căn nhà nhỏ hẹp này. Tao muốn về đây ở luôn với mầy!- Đồ điên! Mầy còn nhớ lời tao nói khi xưa không?- Dạ! Nhớ má à!- Ừ! Nhớ thì đừng nói thêm nữa nghe hôn!- Mầy có vui ở đây không?Trang 2/12 http://motsach.infoLá Vàng Lóng Lánh Sưu Tầm- Không vui, thì tao đã đến quận mười sáu rồi!- Mầy còn nhậu nhẹt nữa không?Hương cười ngất ngưỡng:- Tao mà bỏ rượu, bỏ hút thuốc, thì kể như tao chết toi rồi!- Thú vui của mầy há?- Chớ sao!- Còn cái vụ ‘’đen đỏ’’?- Thỉnh thoảng vẫn còn lai rai em à!- Sao mầy không ‘’cai’’ đi?- ‘’Cai’’! Giỡn hoài! Cái đó là như người tình chung thủy của tao. Hơi sức nào mầy lo cho tao!- Lo chớ!- Mầy ưa thích mua sắm quần áo thật đắc tiền. Tao có cản mầy không?- Không!- À! Thì mầy cũng đừng cản khuyên mấy chuyện ăn chơi của tao. Tao nghe theo lời của Đại ThiHào Victor Hugo, là: Sống như ăn mày với thật nhiều tiền. Nhưng tao thì không có tiền nhiều,chỉ có rủng rỉnh thôi!Phấn lắc đầu:- Rồi! Tới rồi! Triết lý nữa! Tâm hồn mầy thật là mơ mộng, ảo huyền!- Mơ mộng! Không đâu Phấn à! Ngày nào tao đã cho tặng rất dễ dàng. Nay, thì tao ở không ănthất nghiệp nên cách cho tặng của tao rất khiêm tốn. Vì tao thấy sự đời hơi nhiều rồi. Ngày nay,nếu phát tâm Bồ-Đề để bố thí thì phải có căn, có cơ mới được và rất cẩn thận, chớ đụng đâulàm đó thì dễ bị chúng chửi, chúng ghét. Theo thuyết của Phật, nếu muốn bố thí nên dùng Vô-Úy-Thí là thượng sách.- Vô-Úy-Thí là gì?- Theo tao hiểu, là: Kẻ cho không biết người nhận. Kẻ nhận không biết ai cho... Nghĩa là mìnhgởi tiền hay vật dụng qua các cơ quan Từ-Thiện, chùa hoặc nhà thờ. Nơi đó sẽ phân phát, chotặng thay mình. Làm nhân đạo không phải dễ đâu mầy ơi! Cuộc đời ngắn ngủi lắm. Hễ có đồngnào là tao xào cha nó hết cho rồi.- Tao ở bễn mà nghe tiếng đồn. Nói mầy tiêu rồi! Vì họ nói, tối ngày mầy cứ cờ bạc, nhậunhẹt...Hương cắt ngang lời của Phấn:- Còn nữa chớ...tật hư, tánh xấu của tao thì tràn trề. Thây kệ! Ai nói gì mặc ai. Miễn sao taoTrang 3/12 http: ...

Tài liệu được xem nhiều: