Danh mục

Là vì anh yêu em

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 295.10 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Yên đưa tờ giấy lên trước mặt, vòng tay qua cổ tôi, rướn người lên chạm vào môi tôi. Nụ hôn của em rụt rè bẽn lẽn, thêm cả ngại ngùng con gái, cả những run rẩy đầu tiên.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Là vì anh yêu emLà vì anh yêu em!Yên đưa tờ giấy lên trước mặt, vòng tay qua cổ tôi, rướn người lên chạm vàomôi tôi. Nụ hôn của em rụt rè bẽn lẽn, thêm cả ngại ngùng con gái, cả nhữngrun rẩy đầu tiên.1. Yên ngồi trầm ngâm bên ghế gỗ phía ngoài hiên, trên người em có những tianắng mảnh phủ lên sắc vàng vô cùng ấm áp. Hôm nay là cuối tuần, tôi đến thămem như đã hẹn. Từ khi quen em, những cuối tuần của tôi không còn buồn chán, tẻnhạt, thay vào đó là sự khấp khởi vui mừng. Việc gặp Yên giống như việc hát mộtđoạn trong một bài hát mình không nhớ tên, rõ ràng là có thể hát rất mạch lạc, rấtsay sưa, nhưng vô tình quên đi mất, song khi ngân nga lại cảm thấy vui vẻ và yêuđời. Đó chính là bởi vì những lúc ấy, cảm xúc của con người ta không tài nào kiểmsoát được.“Chuẩn bị xong chưa Yên? Anh đưa em đi chơi nhé!”Tôi ghi nhanh dòng chữ lên cuốn sổ nhỏ. Yên nghiêng đầu sang một bên, vén máitóc mây dài đen óng, nhoẻn cười.“Xong rồi. Mình đi chơi vui thôi!”Tôi dắt tay Yên, cùng em đi trên con đường dẫn ra biển. Ở thị trấn biển xinh đẹp vàbình lặng này chúng tôi luôn có nhiều hơn một câu chuyện để nói với nhau. Nhữngngày trước khi quen Yên, tôi không biết rằng nơi mà tôi đang sống lại đáng yêunhường ấy. Tôi luôn đi làm rất đúng giờ, trở về nhà cũng đúng lúc mà mọi người tềtựu ăn bữa cơm chiều. Mọi thứ giống như một quy luật, quen thuộc đến nhàmchán. Có một ngày, khi tôi dậy sớm để chạy quanh con đường dẫn ra biển, qua mộtkhúc quanh nhỏ, tôi không kịp để ý nên đâm vào một xe đạp đang đi chiều ngượclại. Yên lúc bấy giờ nhỏ bé và đáng thương, đôi mắt em long lanh nước, em co rođứng một chỗ chờ cho đến khi cái xe được tôi dựng lên bên cạnh em. Tôi hoảnghốt.- Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý, tại tôi không nhìn thấy.Một lúc rất lâu vẫn không nghe thấy người đối diện nói gì, tôi cố gắng trấn an tinhthần cô gái trẻ.- Em có sao không? Có bị đau chỗ nào không?Yên lúc ấy vẫn nhìn tôi lạ lẫm, em lắc đầu, một thoáng nước mắt theo gió tạt ngangqua gò má, để lại vệt dài lấp lánh sáng khi bị nắng sớm chiếu rọi vào. Khuôn mặtem lúc bấy giờ vẫn còn đủ sức dai dẳng in sâu trong tâm trí tôi, một vẻ non nớt sợsệt, vẻ đáng yêu và cần được che chở. Có lẽ vì thế, tôi đã chọn cách đi bên cạnhem.“Anh có bị thương không?”Yên lấy ra một cuốn sổ nhỏ và một cái bút bi, ghi nhanh lên đó, chìa ra trước mặttôi. Ngớ người một ít phút, tôi nhận ra rằng em là một cô gái khiếm thính.“Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi sợ hãi”“Không sao, anh không sao cả”Tôi trả lời bằng cách ghi lại trên cuốn sổ của em, Yên đưa lên đọc, nhíu mày, nhìnxuống mắt cá chân có vết đỏ của tôi, có thể cảm nhận rất rõ rằng em đang mếu,mắt long lanh hơn trước, những giọt nước mấp mé mi mắt nặng trĩu, sắp rớt xuốngmá rồi. Thấy vậy, tôi không đành lòng:“Để anh đưa em về nhé!”Tôi quen Yên như vậy, vào một buổi sáng trời trong và xanh ngắt, một buổi bìnhyên đến mát lành. Những lần đầu tiên tôi hơi bối rối vì cách dùng từ ngữ của em,lúc tiếp xúc với mẹ em mới được biết, thật ra em không được học nhiều, hầu nhưkhông giao tiếp với người lạ, cách mà em dùng từ có hơi ngô nghê nhưng nếu để ýmột chút có thể sẽ hiểu. Tôi xin phép mẹ Yên được đến thăm em thường xuyênhơn, cứ mỗi tuần vào thứ bảy và chủ nhật, tôi sẽ đến dẫn em đi dạo phố, đi quanhững con đường mòn ra biển, qua bến cảng nhìn ngắm tàu hàng, và cả nhữngngày ngồi trong một góc quán nhỏ để kể chuyện cho em nghe.2. Những ngày bình yên giữa chúng tôi không tồn tại quá lâu. Đó là khi bố Yên trởvề. Ông là một người đàn ông thành đạt, thay vì sống ở đảo với mẹ con Yên lạichọn sống ở trung tâm thành phố, chỉ thỉnh thoảng mới trở về. Tôi có nghe trongtiếng thở dài tâm sự của mẹ Yên, rằng ông đã có một gia đình nhỏ khác, cũng đã cómột đứa con trai. Mẹ Yên kể, không giống như những ông bố khác, bố Yên khôngmuốn nhận con gái mình, khước từ quyền làm bố từ khi Yên sinh ra chỉ vì em làmột đứa trẻ khiếm thính. Tôi có thể hình dung được quãng thời gian cơ cực củangười phụ nữ ấy, cả người con gái nhỏ bé đang nép bên cạnh mình. Nhưng thờigian gần đây, khi bố Yên đổ bệnh, ông ấy thường lui về nhà, thăm vợ chăm con,nói rằng không thể từ bỏ Yên, nói rằng muốn bù đắp cho hai mẹ con.Chuyện gia đình Yên không quá phức tạp, chỉ hơi éo le hơn hoàn cảnh của ngườibình thường khác một chút. Có những lúc đi bên cạnh tôi, Yên vẫn hỏi bằng sự rụtrè vốn có của mình, đôi gò má em ửng hồng vì ngại ngùng.“Anh có thấy em là người xấu xa không?” (Ý của Yên là hỏi tôi có thấy em bấthạnh không? Hoàn cảnh của em không tốt chứ không phải hỏi về nhân phẩm củaem.)“Không phải là từ xấu xa, mà là từ bất hạnh. Nhưng em không bất hạnh, vì mẹ emrất yêu em.”“Vậy bố em có phải rất mạnh mẽ trâu bò không?” (Ý của em là hung dữ)Tôi mỉm cười, những câu hỏi của Yên đều rất khó lý giải. Chúng tôi không thể nóivề những thứ quá khó hiểu, em non nớt giống như một đứa trẻ. Vì mẹ em ...

Tài liệu được xem nhiều: