Đây là một câu chuyện đã lưu lạc đâu đó trong ký ức của nhân gian. Chẳng rõ nó sẽ có độc giả hay không, nhưng một điều tôi biết chắc, là nó không hề có tác giả.Phần tôi, tôi chỉ là người kể chuyện, và cố gắng vẽ lại - một cách thô thiển nhất - bóng của những đêm lạnh như băng này...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lạc Lối Lạc LốiĐây là một câu chuyện đã lưu lạc đâu đó trong ký ức của nhân gian. Chẳng rõ nó sẽ cóđộc giả hay không, nhưng một điều tôi biết chắc, là nó không hề có tác giả.Phần tôi, tôi chỉ là người kể chuyện, và cố gắng vẽ lại - một cách thô thiển nhất - bóngcủa những đêm lạnh như băng này......Phía đó là ánh đèn. Cô mừng đến điên người, thu hết chút tàn dư cuối cùng của hơi thở đãrã, bước tới. Bàn chân cô, đã nát bấy vì đá nhọn, gai sắc. Người cô, đã rách tươm nhữngvết cào của bụi cây, những vệt bầm tím sau nhiều lần vấp ngã, với cơn đau dội ngược khinhận ra sự nặng nề thừa thãi rườm rà của thân thể. Cô khát. Khát đến muốn nôn ra cáikhát của mình. Mệt nhoài, kiệt lực, cô đưa tay gõ cửa căn nhà gỗ nằm trơ trọi trên khoảngđất trống lọt thỏm giữa khu rừng. Khung cửa sổ nhỏ của căn nhà mở ra trong mắt cô mộtthế giới của bình yên, tĩnh lặng. Trong ánh sáng vàng vọt dịu dàng của cây đèn dầu, bóngtối cũng trở nên ấm áp hơn. Một người đàn ông bước ra mở cửa.Tôi bị lạc trong rừng đã nhiều ngày. Tôi lạnh, đói và khát. Xin ông cứu tôi.Sao cô lại lạc vào đây ?Tôi chạy trốn, không hiểu sao lại lạc vào khu rừng này.Chạy trốn cái gì ?Chạy trốn nỗi sợ hãi.Sợ hãi điều gì ?Sợ hãi nỗi sợ hãi của chính tôi.Được rồi. Cô đợi ở đó, tôi sẽ mang đồ ăn thức uống đến cho cô.Tôi lạnh quá. Ông có thể cho tôi vào nhà không ?Không.Tại sao ?Vì căn nhà này không có chỗ dành cho cô.Người đàn ông mang đồ ăn thức uống ra, và nhóm một đống lửa phía ngoài căn nhà, ngaydưới bậu cửa sổ. Ăn xong, cô ngồi bó gối bên những thanh củi cháy bừng, nổ lép bép,nhìn vào nhà. Vắng tanh, im lìm. Ánh đèn hắt lên tường những bóng đen của từng thứ đồvật ẩn hiện trong khoảng tranh tối tranh sáng. Người đàn ông đã đi đâu ? Sao bỏ cô ngồimột mình như thế này, giữa tiếng cú rúc, giữa tiếng sói tru, và những con đom đóm lậplòe thứ lửa mang từ xứ sở của những khát vọng phù du hư ảnh ? Người đàn ông đã đi đâu? Hay có lẽ, ông chỉ là một bóng đen giữa đêm, được sinh ra từ chính sự đói khát đã chóilòa trong mắt cô – đôi mắt mà giờ đây, đã bị bóng đen của nỗi cô độc và cái lạnh vây kín,siết chặt, trước thứ ánh sáng áp đảo của lửa. Cô ngồi nhìn mãi, cho đến khi lửa tắt. Nhữngthanh củi đỏ hồng thắp lên trong cô nỗi hoài vọng, rồi cũng tàn. Nỗi tàn tạ ngân dài, buốtngực. Cô gục xuống, và thiếp đi…Cô giãy giụa giữa một lớp không khí đặc sệt, sẫm màu, chuyển động liên tục và cọ xátlên da thịt, khiến cô bị bào mòn đi. Cô mỏng dần, mỏng dần, và kinh hoàng nhìn chínhmình đang rã thành từng đám bụi, bay tứ tán. Mỗi một cơn gió mang theo hàng nghìn mũikim găm vào cô buốt lạnh, và ánh nắng như thể đang nung chảy toàn thân. Đau đớn cựcđộ, cho đến khi cô nghe thấy mình thét lên khi đôi mắt cũng bị cuốn bay, vô vọng nhìn lạithân xác chúng từng trú ngụ chỉ còn là đám bụi mờ xa, cô choàng tỉnh. Luôn luôn nhưthế. Bằng một cơ chế phòng vệ bí ẩn và nguyên thủy nào đó của bản năng, cô luôn vấpngã, luôn gãy vỡ, hoặc nổ tung, trong một thời khắc tất yếu, để giành lại sự tái sinh trongcơn bấn loạn ngắn ngủi và mơ hồ – đôi khi là giữa đêm khuya, đôi khi, là giữa ban ngàycủa hai con ngươi mở lớn. Cô choàng tỉnh.Và nhận ra trời đã sáng. Cô tiếp tục tìm đường để ra khỏi khu rừng - một con đường màchính cô cũng không biết là nó có thực sự tồn tại hay không. Chẳng có chút kiến thức gìvề rừng và cách định hướng, cô mò mẫm mãi. Đến khi thấy sự giống nhau của nhữngcảnh vật mà cô đi qua, thực ra, chỉ là sự lặp lại của thói quen bước theo những điều mìnhcho là dấu hiệu, cô mới biết mình chỉ quanh quẩn tại chỗ cả ngày trời. Thất vọng. Cơnđói khát quay trở lại, nhìn cô cười đắc thắng. Cô lả người đi vì mệt, và bất thần hụt chânvào một cái hố ngụy trang rất khéo bằng bụi cây. Chân cô bị kẹp trong cái bẫy, đau lịmngười. Chẳng còn sức, cô chỉ có thể kêu cứu bằng những tiếng rên nhỏ, ngắn, hụt hơi.Người đàn ông bất chợt xuất hiện, lẳng lặng xuống tháo chân cô ra khỏi bẫy, rồi bỏ đi. Côgắng hết sức hỏi vọng theo :Sao ông không kéo tôi lên ? Tôi kiệt sức mất rồi.Cô không quan sát nên tự mình sa xuống đó. Tôi không muốn cô chết, nhưng cô phải tựtìm cách thoát ra.Và đi mất.Cơn đau nhức nhối ở chân khiến cô tê dại cả người. Nhưng rồi bản năng sinh tồn kéo côtrỗi dậy, cố gắng tự cứu mình bằng cách dùng hai bàn tay bấu vào thành hố, khoét thànhnhững khấc nho nhỏ, và leo lên. Cả thế kỷ có thể trôi qua khi con người ta dồn hết sức vàtập trung đến điên cuồng vì sự sống còn . Khi ra khỏi hố, cô rũ xuống, đau đớn và rệu rãnhư thể từng lóng xương trong mình đã gãy vụn, rạc rời. Trời tối, cô lết về phía ánh đènhắt ra từ căn nhà, lại gõ cửa, và cầu xin. Người đàn ông lại mang đồ ăn thức uống ra chocô, nhóm một đống lửa. Nhưng lần này, ông ngồi đó với cô, lặng lẽ nhìn cô ăn uống càocấu như một kẻ phàm phu, vô phép tắc.Tôi lạnh quá. Sao ông không cho tôi vào nhà ? Hay có điều gì ông không muốn ngườikhác nhìn thấy ...