Lạc mất yêu thương
Số trang: 21
Loại file: pdf
Dung lượng: 310.63 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
“Tại sao mưa lại rơi? Tại sao em lại bỏ anh đi mất?”. Suốt những năm tháng Thiên Ngân bỏ đi, Zeky hỏi mãi mình như thế, nhưng chẳng bao giờ tìm được câu trả lời... Ngày trở về.Sắc Ti gôn rực rỡ cả một khoảng trời. Cánh hoa mỏng manh khe khẽ lay động trong gió, đẹp như trái tim người con gái rung động trước tình yêu. Mùa Xuân, hoa nở rộ trên cánh cửa sắt màu rêu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lạc mất yêu thươngLạc mất yêu thương“Tại sao mưa lại rơi? Tại sao em lại bỏ anh đi mất?”. Suốt những năm thángThiên Ngân bỏ đi, Zeky hỏi mãi mình như thế, nhưng chẳng bao giờ tìm đượccâu trả lời...Ngày trở về.Sắc Ti gôn rực rỡ cả một khoảng trời. Cánh hoa mỏng manh khe khẽ lay độngtrong gió, đẹp như trái tim người con gái rung động trước tình yêu. Mùa Xuân, hoanở rộ trên cánh cửa sắt màu rêu. Có chút dư âm để lại, có chút thương nhớ ùa về,day dứt và ám ảnh. Trái tim nhỏ bé khẽ rung lên trong tiếng gió xào xạc, vếtthương ngỡ hoen rỉ chẳng còn cảm giác, nay bỗng nhói đau.Nắng mùa Xuân nhảy nhót trên những khóm lá xanh mướt, chiếu xuyên qua nhữngkẽ lá xuống mặt đất, rọi xuống gương mặt trắng ngần của cô gái đứng phía dưới.Cô gái đứng trước giàn Ti gôn đỏ, ngắm nhìn một lúc, rồi lại nhắm mắt, bàn tayxòe ra như hứng nắng. Mái tóc dài suôn mượt buông xõa, phủ lên tấm lưng ngà củacô, thi thoảng lại có vài sợi con bay bay lên. Đôi môi đỏ bé xíu nở một nụ cười, rấthiền, rất đẹp, mà cũng rất buồn… ***Mùa Xuân. Mưa phùn rơi trắng xóa cả lối đi, như muốn níu kéo bước chân một ai,níu kéo mối tình đi qua bao mùa mưa nắng đến phút cuối vẫn phải tan vỡ. Từnggiọt nước trong suốt lạnh lẽo rơi xuống chiếc áo sơ mi màu trời, thành một giọtnước bé tẹo thấy rõ, nhưng chẳng mấy chốc đã tan biến, rất nhẹ nhàng.Dưới giàn hoa Ti gôn đẹp đến say lòng người, anh đứng hơi khom, lưng tựa vàotường, mái tóc bồng bềnh bay bay trong gió. Đôi vai anh hơi so lại, thoảng run nhènhẹ, lạnh từ ngoài vào trong. Trông anh như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, mất hết cáidáng vẻ chững chạc, trưởng thành và có chút cao ngạo của bình thường.Thiên Ngân ngồi bó gối trên căn gác mái nhìn xuống, trái tim vụn vỡ thành ngànmảnh, rơi xuống vang lên âm thanh nhói tai. Cô thương anh rất nhiều, nhưng côcũng là người, là người con gái quá yếu đuối và dễ mềm lòng, không phải là ngườiđể anh cần thì gọi – không cần thì lại lạnh lùng bỏ mặc. Anh là con mèo hư, ngangbướng, có lòng tự trọng cao, lại có chút ngạo mạn. Lần này, anh phải bị phạt.Thiên Ngân nghĩ vậy, nhưng lòng cô vẫn cứ xót xa.Cuối cùng, Thiên Ngân cũng lao ra khỏi nhà, chạy đến bên Nhật Hy. Cô khóc vàôm anh chặt thật chặt, sau lại đấm vào lồng ngực anh, vừa đấm vừa mắng- Nhật Hy! Anh đúng là đồ ngốc, đồ xấu xa, đồ cứng đầu, đồ…- Tha thứ cho anh nhé? – Nhật Hy giữ 2 tay cô lại, hỏi dịu dàng rồi kéo cô vàolòng.Đó là lần thứ 2 Nhật Hy chịu bỏ đi lòng tự trọng của mình mà giữ cô lại, và cũng làlần cuối cùng không bao giờ quên được của riêng cô.Chốn yêu thương.Căn nhà nhỏ, cánh cửa sắt màu rêu, giàn hoa Ti gôn. Cảnh vật vẫn không thay đổi,hơn 1 năm qua, nhưng con người, vốn 3 năm trước, đã không còn như xưa. Zekynhìn cảnh vật quen thuộc lại nhớ kỉ niệm xưa, nhớ những năm tháng sống với tiếngcười và tin yêu trong tim. Cái cảm giác người con gái anh yêu đứng trước mặt anh,nhưng lại lạnh lùng vụt khỏi tay anh vừa khi nãy ở buổi tiệc nhanh chóng tan biến,mà thay thế vào đó là cảm giác nồng ấm của ngày xưa. Anh lặng đi trước nhữngcánh hoa Ti gôn đỏ rực, đỏ như trái tim một ai, lại tách đôi, đau đớn tận tâm can.Giàn Ti gôn hiện ra thấp thoáng trước mắt Rainy. Cô mỉm cười yên ổn, thầm nghĩ,chẳng nơi đâu bằng căn nhà yên bình của riêng mình. Sau khi bỏ về từ buổi tiệc, vàchịu không ít lời trách mắng, trong vô thức, Rainy cứ đi mãi… đi mãi… mãi mớichịu trở về. Cô nhẹ nhàng đi về phía cổng sắt, nhưng khi bắt gặp một bóng ngườiđang đứng trước nhà mình, cô sững lại.Có một chút hoang mang, một chút sợ hãi. Nhưng kịp trấn tĩnh lại, từ một góckhuất, cô ló đầu ra nhìn một lần nữa… Một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt cô…Dáng đứng hơi khom, lưng tựa vào tường, mái tóc bồng bềnh bay bay trong gió…Rainy ngồi sụp xuống, đôi vai run run, nỗi đau trong tim nay như vỡ òa. ***- Nếu một ngày anh đi xa, nơi anh muốn về đầu tiên là đâu? – Thiên Ngân ôm cổNhật Hy từ đằng sau, hỏi rất nhỏ vào tai anh, thanh âm trong trẻo.Nhật Hy vốn đã quen với những câu hỏi trẻ con của Thiên Ngân nên khi cô hỏimột câu mang tính nghiêm-túc-hóa như thế, anh có chút ngạc nhiên. Đóng lap, anhquay lại nhìn cô- Sao em lại hỏi vậy?- Thì anh trả lời đi mà.- “…” – Nhật Hy im lặng, trông như đang suy nghĩ rất lung – “Nếu một ngày anhđi xa, nơi đầu tiên anh muốn về và sẽ về đầu tiên là Chốn yêu thương của anh” -Hy dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bẻ của Ngân, mỉm cười trả lời.- Chốn yêu thương của anh ư? Là ở đâu thế? – Thiên Ngân tò mò.- Chốn yêu thương của anh là căn nhà nhỏ có cánh cửa sắt màu rêu cùng giàn hoaTi gôn tuyệt đẹp. Và… một người con gái luôn chờ anh trở về…- Vậy thì… dù đi đâu về đâu, cũng hãy trở về Chốn yêu thương của anh, vì ở đó sẽcó một người con gái đợi anh trở về. Luôn luôn và đều đặn. ***- Tại sao khi anh trở về, e ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lạc mất yêu thươngLạc mất yêu thương“Tại sao mưa lại rơi? Tại sao em lại bỏ anh đi mất?”. Suốt những năm thángThiên Ngân bỏ đi, Zeky hỏi mãi mình như thế, nhưng chẳng bao giờ tìm đượccâu trả lời...Ngày trở về.Sắc Ti gôn rực rỡ cả một khoảng trời. Cánh hoa mỏng manh khe khẽ lay độngtrong gió, đẹp như trái tim người con gái rung động trước tình yêu. Mùa Xuân, hoanở rộ trên cánh cửa sắt màu rêu. Có chút dư âm để lại, có chút thương nhớ ùa về,day dứt và ám ảnh. Trái tim nhỏ bé khẽ rung lên trong tiếng gió xào xạc, vếtthương ngỡ hoen rỉ chẳng còn cảm giác, nay bỗng nhói đau.Nắng mùa Xuân nhảy nhót trên những khóm lá xanh mướt, chiếu xuyên qua nhữngkẽ lá xuống mặt đất, rọi xuống gương mặt trắng ngần của cô gái đứng phía dưới.Cô gái đứng trước giàn Ti gôn đỏ, ngắm nhìn một lúc, rồi lại nhắm mắt, bàn tayxòe ra như hứng nắng. Mái tóc dài suôn mượt buông xõa, phủ lên tấm lưng ngà củacô, thi thoảng lại có vài sợi con bay bay lên. Đôi môi đỏ bé xíu nở một nụ cười, rấthiền, rất đẹp, mà cũng rất buồn… ***Mùa Xuân. Mưa phùn rơi trắng xóa cả lối đi, như muốn níu kéo bước chân một ai,níu kéo mối tình đi qua bao mùa mưa nắng đến phút cuối vẫn phải tan vỡ. Từnggiọt nước trong suốt lạnh lẽo rơi xuống chiếc áo sơ mi màu trời, thành một giọtnước bé tẹo thấy rõ, nhưng chẳng mấy chốc đã tan biến, rất nhẹ nhàng.Dưới giàn hoa Ti gôn đẹp đến say lòng người, anh đứng hơi khom, lưng tựa vàotường, mái tóc bồng bềnh bay bay trong gió. Đôi vai anh hơi so lại, thoảng run nhènhẹ, lạnh từ ngoài vào trong. Trông anh như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, mất hết cáidáng vẻ chững chạc, trưởng thành và có chút cao ngạo của bình thường.Thiên Ngân ngồi bó gối trên căn gác mái nhìn xuống, trái tim vụn vỡ thành ngànmảnh, rơi xuống vang lên âm thanh nhói tai. Cô thương anh rất nhiều, nhưng côcũng là người, là người con gái quá yếu đuối và dễ mềm lòng, không phải là ngườiđể anh cần thì gọi – không cần thì lại lạnh lùng bỏ mặc. Anh là con mèo hư, ngangbướng, có lòng tự trọng cao, lại có chút ngạo mạn. Lần này, anh phải bị phạt.Thiên Ngân nghĩ vậy, nhưng lòng cô vẫn cứ xót xa.Cuối cùng, Thiên Ngân cũng lao ra khỏi nhà, chạy đến bên Nhật Hy. Cô khóc vàôm anh chặt thật chặt, sau lại đấm vào lồng ngực anh, vừa đấm vừa mắng- Nhật Hy! Anh đúng là đồ ngốc, đồ xấu xa, đồ cứng đầu, đồ…- Tha thứ cho anh nhé? – Nhật Hy giữ 2 tay cô lại, hỏi dịu dàng rồi kéo cô vàolòng.Đó là lần thứ 2 Nhật Hy chịu bỏ đi lòng tự trọng của mình mà giữ cô lại, và cũng làlần cuối cùng không bao giờ quên được của riêng cô.Chốn yêu thương.Căn nhà nhỏ, cánh cửa sắt màu rêu, giàn hoa Ti gôn. Cảnh vật vẫn không thay đổi,hơn 1 năm qua, nhưng con người, vốn 3 năm trước, đã không còn như xưa. Zekynhìn cảnh vật quen thuộc lại nhớ kỉ niệm xưa, nhớ những năm tháng sống với tiếngcười và tin yêu trong tim. Cái cảm giác người con gái anh yêu đứng trước mặt anh,nhưng lại lạnh lùng vụt khỏi tay anh vừa khi nãy ở buổi tiệc nhanh chóng tan biến,mà thay thế vào đó là cảm giác nồng ấm của ngày xưa. Anh lặng đi trước nhữngcánh hoa Ti gôn đỏ rực, đỏ như trái tim một ai, lại tách đôi, đau đớn tận tâm can.Giàn Ti gôn hiện ra thấp thoáng trước mắt Rainy. Cô mỉm cười yên ổn, thầm nghĩ,chẳng nơi đâu bằng căn nhà yên bình của riêng mình. Sau khi bỏ về từ buổi tiệc, vàchịu không ít lời trách mắng, trong vô thức, Rainy cứ đi mãi… đi mãi… mãi mớichịu trở về. Cô nhẹ nhàng đi về phía cổng sắt, nhưng khi bắt gặp một bóng ngườiđang đứng trước nhà mình, cô sững lại.Có một chút hoang mang, một chút sợ hãi. Nhưng kịp trấn tĩnh lại, từ một góckhuất, cô ló đầu ra nhìn một lần nữa… Một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt cô…Dáng đứng hơi khom, lưng tựa vào tường, mái tóc bồng bềnh bay bay trong gió…Rainy ngồi sụp xuống, đôi vai run run, nỗi đau trong tim nay như vỡ òa. ***- Nếu một ngày anh đi xa, nơi anh muốn về đầu tiên là đâu? – Thiên Ngân ôm cổNhật Hy từ đằng sau, hỏi rất nhỏ vào tai anh, thanh âm trong trẻo.Nhật Hy vốn đã quen với những câu hỏi trẻ con của Thiên Ngân nên khi cô hỏimột câu mang tính nghiêm-túc-hóa như thế, anh có chút ngạc nhiên. Đóng lap, anhquay lại nhìn cô- Sao em lại hỏi vậy?- Thì anh trả lời đi mà.- “…” – Nhật Hy im lặng, trông như đang suy nghĩ rất lung – “Nếu một ngày anhđi xa, nơi đầu tiên anh muốn về và sẽ về đầu tiên là Chốn yêu thương của anh” -Hy dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bẻ của Ngân, mỉm cười trả lời.- Chốn yêu thương của anh ư? Là ở đâu thế? – Thiên Ngân tò mò.- Chốn yêu thương của anh là căn nhà nhỏ có cánh cửa sắt màu rêu cùng giàn hoaTi gôn tuyệt đẹp. Và… một người con gái luôn chờ anh trở về…- Vậy thì… dù đi đâu về đâu, cũng hãy trở về Chốn yêu thương của anh, vì ở đó sẽcó một người con gái đợi anh trở về. Luôn luôn và đều đặn. ***- Tại sao khi anh trở về, e ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
thử thách tình yêu tiểu thuyết tình yêu nhật kí chuyện tình dư âm tình yêu tình yêu lãng mạnGợi ý tài liệu liên quan:
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 63 0 0 -
64 trang 46 0 0
-
SỨ GIẢ CỦA THẦN CHẾT - Sidney Sheldon
169 trang 42 0 0 -
119 trang 40 0 0
-
4 trang 40 0 0
-
156 trang 39 0 0
-
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 2
317 trang 39 0 0 -
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 1
249 trang 38 0 0 -
95 trang 36 0 0
-
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 1
135 trang 35 0 0 -
178 trang 35 0 0
-
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 2
97 trang 35 0 0 -
116 trang 35 0 0
-
cô gái mang trái tim đá: phần 2 - nxb văn học
303 trang 35 0 0 -
172 trang 34 0 0
-
161 trang 34 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 2
233 trang 33 0 0 -
4 trang 30 0 0
-
cô gái mang trái tim đá: phần 1 - nxb văn học
285 trang 30 0 0 -
tiếng thời gian du dương: phần 1
167 trang 30 0 0