Có một lần anh ạ, em về thưc tập ở vùng ngoại ô thành phố. Hôm đó từ An Phú Đông em đón đò máy đi ngược chiều theo sông Sài Gòn lên Củ Chi. Bất ngờ, trên một chiếc ghe đi ngược chiều, em thấy một người giống hệt anh Minh, ngồi trên đống bao tải trùm vải bạt. Điều khiến em tin chắc đó là anh Minh nữa là bên cạnh anh còn có cái nạng gỗ. Em gọi tên anh và chòm ra khoan mui. Không hiểu có gì giục lúc đó, em nhảy ùm xuống sông,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lạc rừng Lạc rừng TRUYỆN NGẮN CỦA THANH GIANGCó một lần anh ạ, em về thưc tập ở vùng ngoại ô thành phố. Hôm đó từ An Phú Đông emđón đò máy đi ngược chiều theo sông Sài Gòn lên Củ Chi. Bất ngờ, trên một chiếc ghe đingược chiều, em thấy một người giống hệt anh Minh, ngồi trên đống bao tải trùm vải bạt.Điều khiến em tin chắc đó là anh Minh nữa là bên cạnh anh còn có cái nạng gỗ. Em gọitên anh và chòm ra khoan mui. Không hiểu có gì giục lúc đó, em nhảy ùm xuống sông,lội theo. Bởi không thể bảo đò máy quay lại, trong khi chiếc ghe anh Minh đi cũng đangmở máy lớn. Còn không nói thì anh cũng biết em vốn là con gái rạch Cái Sấu, biết lộitrước khi biết đi. À, bơi! Em vừa bơi theo vừa gọi, bấy giờ chiếc ghe máy của anh Minhquay lại. Còn chiếc đò máy em đi tưởng đâu hành khách té xuống sông, cũng quay lại.Khi em chồm lên ghe máy anh Minh thì mọi người cũng giúp em leo lên. Bấy giờ mớithiệt là ngỡ ngàng! Té ra là sự giống nhau thôi anh ơi! Nhìn cặp mắt đau khổ vì thất vọngcủa em không ai buông lời trách móc vì đã trở ngại chuyến đi, mà tất cả chỉ cảm thông,chỉ muốn an ủi…Bác sỉ Lành trầm ngâm, đưa mắt nhìn về mũi con tàu mà bấy giờ đang ra ngã sông LòngTàu. Một vùng trời nước mênh mông lấp loáng ánh nắng trưa trên đầu ngọn sóng. Nămtháng trôi qua đã để lại trên gương mặt điềm đạm, phúc hậu của người thiếu phụ mà tôiquen hồi còn tuổi thơ ấy những nét già dặn và chững chạc duyên thầm biểu hiện ở máitóc ngang lưng, thắt nơ hình bông hồng màu trắng sau gáy. Và trong đôi mắt mí lót thùymị đang nhìn đăm đăm tận chân trời, thực tình vẫn tư lự hướng vào bên trong cùng mạchnguồn tâm sự về tình yêu và cuộc đời. ***Một loạt mìn chây-mo nổ dữ dội, tiếp theo là súng rộ lên đạn lửa đỏ lừ xuyên rừng đêmrùng rợn. Minh vẫn nằm bất động trên cái võng cáng đặt trên mặt đất gồ ghề. Lành, cô ytá theo đoàn tải thương còn đang điếng hồn, run rẩy chạm vào người Minh rồi sờ soạnglên bụng, lên ngực anh, thì thào: Lọt ổ phục kích! Anh nghiêng người ôm cổ cho em cõng rút nhanh! Lo cho hai cô khiêng tôi Minh đáp, vừa cọ trái lựu đạn vào vai cô gái Tôi sẽ cưa haivới chúng nó cái này. Hai đứa nó chết hết rồi! Lẹ lên! Lành giục. Nghiêng người qua! Không! Cái chân tôi gãy rồi, chắc gì… Cô còn phải lo cho nhiều người khác…Một loạt đạn véo qua sát sạt giữa hai người. Lành hụp nhanh rồi nhổm lên, thì thầm gắt: Không nên đôi co mất thì giờ! Đảng giao nhiệm vụ cho tụi em. Nhanh lên, ôm cổ emnè!Như một bé em, Minh ngoan ngoãn chiều theo từng động tác của cô gái. Tuy mới theochiến trận song cũng nhạy cảm, nhằm hướng đạn lửa vạch đường, Lành cố sức cõngMinh trườn đi một cách khó nhọc. Sau lưng súng vẫn nổ rát và pháo sáng bỗng vọt lên,cùng với tiếng la xì xồ của bọn biệt kích Mỹ…Thế rồi sau những ngày mưa, đêm rừng càng âm u. Từ những lớp cỏ mục lưu niên xônglên mùi ẩm mốc khó chịu, trộn lẫn hơi thở rừng già khiến không khí trở nên nặng nề. Lạithêm vết thương, nỗi đói, nỗi lạc rừng mù mịt, Minh càng thấy bức bối.Trải nylon nằm bên dưới võng Minh, Lành nghe anh thở khác thường, vội nhổm lên: Có sao không anh Minh? Vừa hỏi Lành vừa sờ trán Minh, bỗng thảng thốt kêu Trờiơi, anh sốt cao quá! Nhờ Lành tiêm cho lọ “pi” nên đỡ nhức. Em yên tâm đi.Ba ngày trôi qua, nhiều lần Minh bảo Lành: Em còn trẻ, khỏe, đừng vì anh mà chết uổngđời. Cứ để anh nằm lại mà đi tìm đơn vị. Nhưng Lành nhất định không rời anh. Nói lờithiết yếu: “Đi cùng đi, sống cùng sống, chết cùng chết. Bỏ anh lại trong rừng còn thú dữ,còn biệt kích, em không đành lòng nào!” Và lần nào Minh cũng đưa trái lựu đạn ra coinhư là bùa hộ mạng, sẽ cưa hai với biệt kích. Thế là Lành lại khóc: Nếu vì mạng sống của mình, em ở nhà cũng sống được. Thậm chí ra thành, đi làm sởMỹ cũng sống khỏe. Nhưng em đi đây là chuyện khác, chuyện không thể sống quỳ, lệthuộc, nhìn thấy bất bình mà tha. Giờ đây em là y tá. Lương tâm thầy thuốc không chophép em bỏ thương binh.Nhưng khổ nỗi hai người đều trong cảnh rừng lạ. Minh từ miền Bắc mới bổ sung vào sưđoàn 9; Lành từ đồng bằng Bến Tre mới lên, đều tham gia chiến đấu trận đầu, mà là đụngvới quân Mỹ: Sư đoàn Anh cả đỏ, hung hăng từ bên Mỹ mới tăng cường. Rừng sâu mịtmùng, càng đi càng bí lối, càng sưng tấy vết thương đùi Minh mà bụng thì trống rỗng!Sang ngày thứ tư, phần gạo rang của Lành trong túi cứu thương đã sạch. Đây là gạorang”chống càn”, chỉ đỡ đói cho một người trong ngày. Còn lương thực theo mình, mỗingười đều có ruột tượng gạo. Nhưng hôm ra trạm phẫu, cũng như Minh ra trận, tất cả đềuđể lại ở vị trí tập kết. Đơn vị còn nổ súng phía trước, ai ngờ thằng rút kinh nghiệm nhanh,lần đầu tiên bị nó bọc hậu. Cũng may Lành tính con gái phòng xa, nên võng, tấm tăng vàbình toong lúc nào cũng kiềng vào thắc lưng. Phải nói thắt lưng Mỹ và bình toong kèm cainox là vật dùng thành “mốt” trang bị cho tân binh đồng bằng đ ...