Vừa bước chân tới cổng sở, tôi đã thấy chiếc xe Pho ấy đứng trước thềm nhà, và tiếng chủ tôi nói oang oang trên gác. Bốn năm nay, làm ở đây, tôi chưa hề thấy có việc khác thường như lần này. Tôi bình tĩnh sao được. Chủ tôi vốn là dân làng bẹp, dân làng bẹp hạng nặng, nên ngày thường sớm lắm là tám giờ ông mời tỉnh giấc. Mà sau khi rửa mặt, mặc quần áo, điểm tâm (bằng nước cà phê sữa) và điểm phổi (bằng khói thuốc phiện) thì ít ra đến chín giờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lại Chuyện Con MèoLại Chuyện Con Mèo Sưu Tầm Lại Chuyện Con Mèo Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Vừa bước chân tới cổng sở, tôi đã thấy chiếc xe Pho ấy đứng trước thềm nhà, và tiếng chủ tôinói oang oang trên gác.Bốn năm nay, làm ở đây, tôi chưa hề thấy có việc khác thường như lần này. Tôi bình tĩnh saođược. Chủ tôi vốn là dân làng bẹp, dân làng bẹp hạng nặng, nên ngày thường sớm lắm là támgiờ ông mời tỉnh giấc. Mà sau khi rửa mặt, mặc quần áo, điểm tâm (bằng nước cà phê sữa) vàđiểm phổi (bằng khói thuốc phiện) thì ít ra đến chín giờ ông mới xuống làm việc được. Vậy màchẳng hay hôm nay đã xảy ra việc gì phi thường, đến nỗi ông bỏ cả lệ.Tôi vội vàng rảo bước vào buồng giấy để chờ sẵn. Vì chắc rằng trước khi đi vắng, ông chủ cầndặn dò tôi điều nọ điều kia, hoặc giao công việc cho tôi.Nhưng chờ mãi, tôi vẫn không thấy gì. Tôi đến bàn chủ xem có dây thép hoặc thư từ gì khẩncấp không.Cũng chẳng có gì đáng chú ý. Tôi ngạc nhiên hết sức.Ngoài sân, vẫn vọng ra tiếng chủ nói và tiếng chân người chạy ở tầng trên.Tôi mở cửa gọi loong-toong. Nhưng không ai trả lời.Bỗng người bồi chạy vụt qua. Tôi vội vàng hỏi:- Việc gì thế?Người ấy không dừng lại, chỉ cau mặt để đáp bằng hai tiếng vùng vằng, cộc lốc:- Ô! Thôi!Tôi nhận thấy trên má anh có hằn năm vết đỏ, nên tôi chột dạ, càng cố tìm cho hiểu việc gì.Mà tiếng gót chân dồn dập nện ở cầu thang mới làm tôi kinh hãi làm sao.Thì may quá, thấy người sốp-phơ léo nhéo ở ngoài hiên, tôi vội vàng mở cửa sổ ra:- Việc gì thế, bác?- Đi nhà thương. Đương gắt như mắm đấy!Trang 1/4 http://motsach.infoLại Chuyện Con Mèo Sưu TầmTrả lời một cách oán hờn, anh ta lại vội chạy ngay xuống bếp.Đi nhà thương? Trong nhà đã xảy ra tai biến gì?Hay thằng Jean, thằng con trai yêu quí của chủ tôi đã làm sao? Có thể thế lắm. Thằng bé này,chắc vì vú nó lơ đễnh, đã để nó ngã gác. Hay nó bị cảm phong?Nhưng sao chủ tôi không gọi dây nói mời bác-sĩ đến cấp cứu? Tôi thương hại thằng bé, nếu nóđã gặp nạn. Nó là một đứa ngoan ngoãn, lễ phép. Vừa mới chiều qua, khi thấy tôi hết côngviệc, nó sán đến cạnh tôi, đặt hai cánh tay mũm mĩm lên bàn và kiễng chân, há miệng, để ngólên chỗ tôi làm việc. Ai mà không yêu nó được.Tôi bế nó, đặt trên đùi. Nó hỏi tôi bằng những câu rất ngây thơ, khiến chủ tôi phải cười đaubụng.Tôi vừa tính lên gác để thăm nó, nhân tiện xem có thể giúp ích cho chủ việc gì chăng. Thì bấtđồ, tôi thấy chính thằng Jean đương níu tay, co vú nó ra sân sau.Nó vẫn hồng hào, ngoan ngoãn, và nhất là vẫn lành lặn như thường.Tôi vẫy tay, gọi vú:- Chị Hai!Và hất hàm, tôi trỏ tay lên gác để làm hiệu hỏi.Chị Hai mỉm cười, gật đầu, đáp lại tôi bằng một tiếng:- Đẻ!Tôi cau mặt để nghĩ. Quái! Ai đẻ? Tôi lại hỏi:- Ai?Nhưng chị Hai muốn chừng không nghe rõ, nên đáp:- Đi nhà thương.Rồi chị bị thằng Jean co đi xa, khiến tôi nghĩ vấn nghĩ vơ một mình, mà càng không hiểu việc gìcả.Đẻ? Ai đẻ? Hay bà chủ? Không có lý. Bà ấy mới có mang được bốn tháng. Chủ tôi nói chuyệnvới tôi thế.Vậy lẽ nào bà ấy đã đẻ sớm thế được. Hay là đẻ non?Nếu vậy, thật là một tai biến cho chủ tôi. Chủ tôi đã tát anh bồi. Phải chăng vì lo cho vợ mà ôngđã loạn trí?Tôi làm ở đây bốn năm. Chủ yêu tôi. Tôi mến chú. Sao tôi thấy cái tin dữ dội này mà thờ ơ chođược? Vả bà chủ là một người phúc hậu, thực thà. Tuy bà là vợ một người Pháp sống ở bênthuộc địa, người Pháp ấy lại là nhà doanh nghiệp khá to, vậy mà bà vẫn làm những công việcnhư vợ một người thường. Chính mắt tôi hàng ngày đã thấy bà vào bếp làm đồ ăn. Và khi rồi,Trang 2/4 http://motsach.infoLại Chuyện Con Mèo Sưu Tầmbày vò cả quần áo giúp bồi. Bà đối với kẻ ăn người làm rất ngọt ngào, rộng rãi, đến nỗi chưabao giờ tôi thấy ai oán thán một câu nàn.Tiếng chủ tôi vẫn một giong gắt gỏng ở trên gác.Tôi đứng đắn đo, xem rằng lên hỏi thăm bây giờ có phải phép hay không. Vả cũng nên biếtđích sự thực đã. Thì may thay, người loong-toong đã ở đâu về. Anh ta xuống xe ở cổng trả tiềnvội vã và tay ôm cái chai và gói gì to, tất tả rảo cẳng vào nhà.Nghe tôi hỏi, anh ta chí đủ thì giờ trả lời bằng ba tiếng, đã vội biến mất:- Bông, băng, cồn.Đích là những thứ cần cho sự đẻ. Tôi phải đi đi lại lại trong phòng, châm thuốc hút để nghĩ xemnên xử trí thế nào Từ lúc ấy, tiếng chân chạy trên gác càng vội vàng tấp nập.Nhưng bỗng tôi ngạc nhiên hết sức. Và do đó, tôi lại yên tâm. Là vì tôi ...