Lại trống rỗng, lại muốn hoang vu, lại muốn ngập chìm trong cơn say,… chếnh choáng nữa rồi đấy, bao giờ mới hết, bao giờ mới có thể nở một nụ cười tươi thật sự? Đau, tự dưng lòng lại thấy đau quá đổi! Lối mòn cũ kỹ, một bóng rêu phong, vá lại nỗi đau hôm qua, lại hằn thêm nỗi đau mới, sặc sụa cười mà mắt cay xè, môi mặn đắng, cố bảo mình đừng nghĩ, đừng nhớ, đừng mong đợi gì nữa, thế mà chẳng biết sao lồng ngực cứ nhói lên từng tiếng nấc. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lại rỗng... Lại rỗng...Lại trống rỗng, lại muốn hoang vu, lại muốn ngập chìm trong cơn say,… chếnhchoáng nữa rồi đấy, bao giờ mới hết, bao giờ mới có thể nở một nụ cười tươi thậtsự? Đau, tự dưng lòng lại thấy đau quá đổi!Lối mòn cũ kỹ, một bóng rêu phong, vá lại nỗi đau hôm qua, lại hằn thêm nỗi đaumới, sặc sụa cười mà mắt cay xè, môi mặn đắng, cố bảo mình đừng nghĩ, đừngnhớ, đừng mong đợi gì nữa, thế mà chẳng biết sao lồng ngực cứ nhói lên từng tiếngnấc. Đã bảo rằng đừng hi vọng gì ở người ta, đã tự nhắc chính mình đừng thở than,khóc lóc khi yêu thương một phía, đã cố gượng cười, và cũng đã chấp nhận mìnhmãi chỉ là kẻ bên lề thế mà khi người ta lặng thinh, cố buông bỏ lòng cứ khó ở vôcùng.Dù cố gắng nhưng làm sao ta có thể hiểu hết khoảng lòng của người ta, quá khứ,hiện tại, và yêu thương trong họ, họ còn chẳng tận tượng thì mình làm sao có thể.Ta không muốn biết những kỉ niệm đã in hằn với người ta, không cần biết một aiđó hoàn mĩ hay tuyệt vời đến thế nào với họ, vì ta biết càng cố biết, càng cố hiểuchỉ làm chính mình đau, và so sánh khập khiểng mà thôi. Người ta muốn im lặng,người ta cần một mình, nên có lẽ sẽ dư lắm những lời hỏi han, và mỏi mệt lắm khita cứ cuốn cuồn quan tâm từng chút một, thế mà ta lại thế, lại sắm vai kẻ phiềntoái…Sợ lắm yêu thương mình trao làm người ta khó xử, sợ lắm lời thương, tiếng nhớnơi mình làm người ta sợ sệt, và sợ lắm mình là nỗi muộn phiền khiến người ta chỉmuốn trốn chạy, tìm quên,… Yêu, ta yêu rất nhiều, thương, ta cũng thương rấtnhiều, nhưng dường như chính những cảm xúc tưởng chừng chẳng thể vơi đó đãlàm người ta nặng thêm một nỗi suy tư. Dừng lại thôi yêu thương mang đầy muộnphiền, hay cứ bỏ mặc tất cả để là cái bóng phía sau người ta? Đầu óc quay cuồng, lítrí và con tim bỗng dưng im bặt, trong ta hình như chỉ còn lại những dấu chấmlửng nặng nề…Thôi thì ta sẽ cố lặng im, dẫu biết đó luôn là điều khiến mình sợ hãi, và lo lắngnhất, nhưng có lẽ cần phải thế, vì ai cũng cần một khoảng lặng cho riêng mình làthế mà.Ừ thì ta sẽ không bảo rằng mình yêu, yêu cuồng, yêu si nữa để lắng lại những xúccảm yêu thương, để một ai đó không phải ưu tư, hay trốn chạy khỏi mình.Hãy để người ta được bình lặng chứ đừng cố bước vào đời họ, đừng gieo thêmnhững yêu thương mà người ta chẳng muốn nhận, và đừng khơi lại nỗi niềm mà họđã muốn chôn chặt tất cả, đừng thế ta à!Ừ, rồi ta sẽ dừng lại mà không bước tiếp nữa, sẽ xa, thật xa để người ta đừng nặnglòng, phải thế thôi…!