Danh mục

Làm mẹ tuổi 19

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 139.99 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiều muộn… Tôi nhìn đống hàng quán với mấy ly nước ngọt nằm vương vãi trên kệ mà thấy chán nản vô cùng. Từ nhiều ngày nay, trong đầu tôi luôn hiện ra một câu hỏi mà mỗi khi nghĩ đến nó thì lòng tôi lại buồn rười rười. “Vì sao mình phải sống như thế này?”.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Làm mẹ tuổi 19 Làm mẹ tuổi 19Chiều muộn…Tôi nhìn đống hàng quán với mấy ly nước ngọt nằm vương vãi trên kệ mà thấychán nản vô cùng. Từ nhiều ngày nay, trong đầu tôi luôn hiện ra một câu hỏi màmỗi khi nghĩ đến nó thì lòng tôi lại buồn rười rười. “Vì sao mình phải sống như thếnày?”. Phải! Vì sao tôi phải sống như thế này trong khi tôi chỉ mới bước sangnhững ngày đầu tiên của tuổi mười chín? Vì sao tôi phải sống như thế này trongkhi những đứa bạn đồng trang lứa vẫn đang còn tung tăng vui chơi ngoài kia?Hàng trăm câu hỏi vì sao cứ thế cuốn lấy tâm trí tôi và cuối cùng đưa tôi đi tới ngõcụt. Một ngõ cụt duy nhất! Đó là vì tôi đã quá nông nổi và thiếu trách nhiệm vớichính cuộc đời mình…Mười chín tuổi, tôi đã làm mẹ của một đứa con nít…Nhớ lại cách đây hơn một năm, lúc ấy tôi vẫn là một con nhóc lớp 12 chưa biếtchuyện đời, chỉ thích ăn chơi và làm theo những gì mình muốn. Thi tốt nghiệp maymắn lắm tôi mới đủ điểm đậu, nhưng sự may mắn đó không thể giúp tôi thoát đượccánh cửa vũ môn để từ “cá chép” hóa thành “rồng”. Thực sự thì tôi chẳng hề buồnbã hay thất vọng gì, vì đơn giản lúc đó tôi không muốn học và cũng không để ýđến cái gọi là tương lai. Mẹ xin cho tôi vào làm nhân viên trong siêu thị, tôi cũnglàm được mấy hôm rồi xin nghỉ vì công việc quá chán và vất vả. Thế là mẹ lại đixin cho tôi làm ở nơi khác nhưng cũng chỉ được vài buổi thì đâu lại vào đấy. Lúcđó tôi tự nghĩ, mình xinh đẹp như vậy thì không lý do gì phải đi làm công chongười khác, biết bao nhiêu việc cần một người có ngoại hình tuyệt vời như tôi. Vàthế là tôi nuôi mộng trở thành người mẫu. Tôi gia nhập vào một câu lạc bộ trongthành phố - nơi hội đủ những cô gái có điều kiện về nhan sắc như tôi và nhữngchàng trai cao to phong độ. Đó cũng là nơi mà tôi quen Minh – chồng của tôi bâygiờ. Nói sao nhỉ? Có lẽ tình yêu của chúng tôi là tình yêu sét đánh. Sét đánh mạnhđến mức mà chỉ sau bảy tháng tôi đã có thai. Hai tuần sau đó thì trở thành cô dâuvà đến bây giờ thì đã là mẹ của một đứa bé một tuổi.Con trai của tôi rất đáng yêu. Nhưng thật lòng mà nói, cho đến tận lúc này, tôi vẫnkhông tin được mình đã là gái một con, đã làm mẹ của một người khác. Tôi cònnhớ như in gương mặt đầy nước mắt vì xấu hổ và nhục nhã của mẹ khi biết đượcsự dại dột của con gái mình. Lúc dó tôi cứ trách cứ vì sao mẹ lại phải làm quá lênnhư thế! Ai rồi cũng phải lấy chồng và sinh con, chẳng qua là tôi làm sớm hơnngười khác mà thôi. Nhưng đến bây giờ thì tôi mới thấm thía được nỗi đau của mẹ.Va vấp cuộc đời mới nếm được mùi đời và vị cay của nó. Phải chăng lúc này tôimới thực sự trưởng thành?Tôi đặt con trai lên ghế rồi thở dài đứng dậy thu dọn hàng quán. Sau khi tôi sinhcon , mẹ mở cho tôi một quán nhỏ gần trường học để buôn bán vì với học lực củamình, cộng thêm việc có con dại thì không nơi nào có thể nhận tôi vào làm việc.Lúc đầu tôi cũng có đôi chút hứng thú với công việc mới. Nhưng dần dà tôi mớithấy mọi thứ không hề như mình nghĩ…Nhiều lúc không có khách, tôi bế con vào lòng rồi nhìn ra đường. Bất chợt tôi pháthiện ra cuộc sống không hề đơn giản, con người ta phải hòa mình vào một vòngxoáy tất bật để có tiền nuôi sống bản thân và gia đình. Ấy vậy mà lúc trước tôikhông nhìn ra điều đó, có lẽ vì vẫn còn nằm trong vòng tay cha mẹ, chưa biết sựquý giá của đồng tiền làm ra, chỉ biết lấy đó tiêu xài và hưởng thụ. Rồi lắm khi,đang bận bán cho khách, một tiếng gọi thân quen cất lên khiến tôi giật mình. Làgiọng của một người bạn cùng lớp cấp ba. Thực sự lúc đó tôi mới cảm nhận đượcnhư thế nào là xấu hổ và tủi thân. Tôi cố gắng mỉm cười chào lại rồi buồn bã nhìntheo bóng dáng của cô bạn mất hút phía đầu xa. Chắc không có đứa con gái nàokhờ dại như tôi, đang tuổi ăn tuổi chơi lại tự khóa mình bằng hôn nhân và con cái.Làm mẹkhông hề dễ, và với một đứa lo cho mình còn chưa xong như tôi thì còn khó vạnphần. Nếu tôi biết nghĩ hơn một chút, nếu tôi thương cha mẹ hơn một chút thì có lẽbây giờ tôi vẫn còn sống những tháng ngày tươi trẻ và vui vẻ của tuổi sinh viên,được đi chơi, được tám chuyện với lũ bạn thân, được làm giá với mấy chàng theođuổi. Ôi không! Càng nghĩ càng buồn…Chồng tôi như đã nói là một chàng trai có ngoại hình bắt mắt. Nhiều khi tôi tự hỏithực ra mình có yêu chồng không hay chỉ vì lúc đó choáng ngợp trước sự ga lăngvà lịch lãm của anh nên mới tưởng rằng là yêu? Nhưng tôi biết rằng sau khi kếthôn thì mối quan hệ của chúng tôi ngày càng xa cách. Anh cũng như tôi, khôngthích ứng được với cuộc sống hôn nhân nhiều ràng buộc. Anh còn quá trẻ, gia đìnhanh cũng giàu có và danh giá, anh còn muốn làm nhiều thứ hơn nữa trước khi chấpnhận yên phận với một mái ấm của riêng mình. Tôi cũng muốn như anh, nhưng tôikhông thể sống như anh là suốt ngày đi chơi rồi đến tối mịt mới về. Vì tôi là phụnữ, và tôi đã làm mẹ. Anh cho dù đã kết hôn nhưng vẫn có quyền đi làm quen tántỉnh những cô gái khác, còn tôi thì phải nhốt mình trong vòng xoáy con cái và việcnhà cùng cái q ...

Tài liệu được xem nhiều: