Mất hơn một tháng, tính từ ngày chính thức chuyển về làm Phó Giám đốc cho cái Công ty Xuất nhập khẩu này, lão mới chịu mời anh lên để bàn việc. Một tháng ngồi bó gối không làm gì sau chiếc bàn chật chội chung với đám nhân viên Phòng Hành chánh , anh “bị” nghe rất nhiều chuyện, toàn là những chuyện “trời ơi! đất hởi” nhưng nhiều nhất vẫn là … cái “toilet” riêng trong phòng lão! Nghe nói trước đây căn nhà là của cặp vợ chồng thương gia giàu có, khi trở thành trụ sở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lâm “toilet” Lâm “toilet” TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ ĐÌNH HẢIMất hơn một tháng, tính từ ngày chính thức chuyển về làm Phó Giám đốc cho cái Côngty Xuất nhập khẩu này, lão mới chịu mời anh lên để bàn việc.Một tháng ngồi bó gối không làm gì sau chiếc bàn chật chội chung với đám nhân viênPhòng Hành chánh , anh “bị” nghe rất nhiều chuyện, toàn là những chuyện “trời ơi! đấthởi” nhưng nhiều nhất vẫn là … cái “toilet” riêng trong phòng lão!Nghe nói trước đây căn nhà là của cặp vợ chồng thương gia giàu có, khi trở thành trụ sởcủa Công ty,đã sửa chữa gần hết để lấy chỗ làm việc cho hơn 50 con người ta với đủ thứban bệ, chỉ chừa lại mỗi căn phòng ngủ của họ để làm phòng Giám đốc, tất nhiên cái“toilet” trong đó cũng được ở lại theo, còn những cái khác đãđược thiết kế để dùng chungcho mọi nhân viên trong tòa nhà. Vô tình, cái “toilet” riêng biệt đó nổi lên như một tháchthức, một niềm kiêu hãnh của kẻ được sử dụng nó, một minh chứng cho cái quyền lựccao nhất ở đây. Nó khơi dậy sự tò mò với bất kỳ nhân viên nào có dịp lên phòng GiámĐốc! Anh…cũng vậy!Bây giờ thì anh đã ngồi ở đây. Trong căn phòng này, đối diện với lão, vừa nói chuyệnvừa quan sát mọi thứ . Cái “toilet” nằm cách chỗ anh ngồi vài bước chân, cửa đóng imỉm. Sau một hồi dông dài chuyện nhà cửa, vợ con, lão bắt đầu thăm dò:– Cậu tự ý xin về đây hay là…À , tới rồi ! Anh đưa đẩy:– Thưa… mấy anh trên Sở nói chỗ anh thiếu Phó…- Công ty này nhỏ, đâu cần! Mà thôi… có cậu tôi cũng đỡ vất vã hơn!Trời đất! Sao lão lại có thể hớ hênhđến như vậy, có nghĩa là lão chẳng hề được biết trướcchuyện sẽ có anh ở đây, có nghĩa là ở đây anh thừa với lão hoặc ngược lại. Cuộc chơimới bắt đầu….Anh tiếp tục:– Cám ơn anh. Còn công việc sắp tới …– Cậu coi lại mấy cái hợp đồng mới bên Kinh doanh, nhắc nhở chúng nó làm cho chặt,nếu thấy…Đợi đúng lúc lão vừa ngừng nói để lấy hơi, anh đặt vội tách trà xuống bàn, rồi đứng dậyđi một mạch tới cái “toilet” ở cuối phòng trước khi lão kịp có phản ứng. Không cần nhìnlại anh cũng hình dung được ánh mắt khó chịu và cái miệng há hốc của lão. Vậy là xong,có gì ghê gớm lắm đâu! Anh thực sự hả hê khi làmđược điều này.Vừa “xả” anh vừa nhìn quanh chỗ mình đang đứng và thích thú như có được cảm giáccủa một con chó đang đánh dấu lảnh thổ mới của mình. So với những thứ đồ đạc bày biệntrong phòng của lão như cái bàn giấy, ghế ngồi, bộ “sô pha” tiếp khách, bộ ấm trà cấubẩn vì ít rữa và vài ba thứ tranh ảnh linh tinh khác thì cái “toilet” này đúng là vật đángchiêm ngưởng nhất. Từ cái cửa bằng gỗ gỏ bóng loáng đến tất cả những thiết bị bên trongvẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn cả cái bồn tắm trắng tinh với những vòi nước có tayvặn cầu kỳ đang được lão trưng dụng để chứa những thứ bỏ đi như mấy chai rượu rỗng,mấy thùng bia uống dỡ và cả hai con gà thịt của người nhà dưới quê lên cho, lão cũng vứtngay vào đó…Thật chậm rải, anh vừa rửa tay vừa nhìn lên tấm gương nhỏ bên trên, khuôn mặt của mộtthằng đàn ông mới ngoài 40 đầy tham vọng đang nhìn trả lại anh, anh cười và nó cũngcười như cùng nhắn nhủ với nhau: hẹn gặp lại!…Anh trở ra, thản nhiên đứng đối diện với lão, không ngồi, như có ý nhắc lão câu chuyệnđang bàn khi nãy giữa lão và anh đã xong, rồi lễ phép:– Thưa anh…Lão cắt ngang, giọng trách cứ:- Lần sau cậu không nên…Rồi! lại thêm sự yếu đuối, nỗi lo ngại về anh hiện rõ trong câu nói, anh giảtảng nhưkhông nghe:– Có gì em sẽ báo lại…, xin phép anh!Nói xong anh quay lưng đi thẳng. Ra khỏi phòng lão, anh vừa đi vừa nghiền ngẩm và tậnhưởng lại buổi nói chuyện vừa rồi. Thì ra thiên hạ sợcái bóng của lão, hay đúng hơn là họmuốn yên thân nên đành phải cam chịu với thứ công việc đơn giản và đồng lương bèo bọtdo lão mang lại như một sự ban phát. Không sao, càng có lợi cho anh. Trong thâm tâm,với anh lão này cũng thường thôi. Nhiều năm bia bọt đã làm cho lão hèn đi, tạo cho lãocái thói quen hưởng thụ và trở nên quá chậm với diễn biến của thị trường, công ty này màcòn trong tay lão thì 5 hay 10 năm nữa cũng chẳng hơn được mấy!Cái tư tưởng phải chiếm hữu được chỗ ngồi trong căn phòng có cái“toilet” riêng duy nhấtđó theo ngày tháng lớn dần, nó hình thành trong anh những toan tính thiết thực hơn. Bỏra ngoài những mục đích “tốt đẹp” mà anh tự gán cho mình khi nhân danh cuộc sống củađám nhân viên dưới quyền. Với bản thân, anh biết chắc chắn rằng nó là lối thoát duy nhấtcho anh ra khỏi cái hoàn cảnh hiện tại, ra khỏi cái chỗ ở khốn nạn mà anh và chị đangsống. Căn hộ chỉ hơn 30 mét vuông, nằm ở lầu 4 của tòa nhà tập thể của Công ty mớicấp, chỉ đủ kê một cái gường lại ở sát bên cái “toilet” chút xíu, luôn bốc mùi mà lúc nàoanh cũng phải đóng chặt cửa khi về đến nhà.Thật ra thì cái số của anh nó cũng lận đận, từ ngày ra trường đến nay, bươn chải hai banơi làm việc cũng chưa có gì, đến hơn 40 mới lấy vợ, chị thua anh cả con giáp. Hai vợchồng cùng đi làm, trưa mạnh ai nấy ăn cơm cơ quan ...